TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 265

Trên xe lăn, cậu bé xanh xao hơi cúi người, gọi :

“Anh!”

Anh vốn tưởng cậu em không hiếu động. Nhưng về sau mới biết, từ

lúc sinh ra, Việt Tuyên đã đau yếu nhiều bệnh, lại bị hen nặng, nên thường
ngồi xe lăn đi chơi, tính em trai cũng trầm lặng ít nói, nhưng mỗi lần nhìn
anh, ánh mắt luôn hiền hậu, đầy ngượng mộ.

Em học ở một trường nổi tiếng, cách ngôi trường hạng ba anh học chỉ

một con phố. Vậy là, thỉnh thoảng trước khi có người đến đón sau giờ tự
học buổi tối, anh đều đi gặp đứa em trai. Em trai là đứa bé ngoan dễ bảo,
mặc dù từ nhỏ đã là con nhà giàu có, có khí chất, cử chỉ tao nhã cao quý,
nhưng các món quà vặt bên đường, dù là lon bia hay cái chân gà nướng anh
cho, nó đều ngoan ngoãn nhận, ăn ngon lành.

Anh rất quý cậu em này.

Cũng thật lòng tiếp nhận cậu.

Đó là quãng thời gian khó tưởng tượng nhất trong cuộc đời Việt Xán.

Chỉ có hai mẹ con sống với nhau, anh bị lũ bạn chửi là con hoang. Vậy mà
đột nhiên không chỉ có bạn gái, có cha, lại có cả em trai, thế giới bỗng trở
nên viên mãn diệu kỳ đến mức không thể viên mãn diệu kỳ hơn, hạnh phúc
đến nhanh cơ hồ như không có thật.

Nếu có thể biết trước mọi việc…

Việt Xán đau khổ nhắm mắt, nếu có thể biết trước sự việc sẽ như thế

này, nếu như hồi đó anh chỉ gật đầu với đứa em đó, không có bất kỳ mối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.