TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 267

Thuốc phun vào họng, lọt vào khí quản, sau mấy lần như vậy, cơn khó

thở dịu dần, nhưng cơn co rút ở vùng đùi vẫn dày vò Việt Tuyên như ma
quỷ, khiến anh đau tái mặt, run lên từng hồi.

Liếc nhìn một cái, Việt Xán lạnh mặt quay người đi về phía cửa.

“Anh…”

Nắm cổ tay anh, Việt Tuyên mặt trắng nhợt, nói đứt quãng:

“Anh… em xin lỗi…”

“Lại dùng khổ nhục kế?”, Việt Xán nhếch mép cười, ánh mắt từ bàn

tay nắm cổ tay anh, chầm chậm dời đến khuôn mặt đẫm mồ hôi đau đớn
của Việt Tuyên, giọng châm biếm, “Xin lỗi, anh đã bị lừa một lần, sẽ không
bị em lừa lần thứ hai đâu”.

“Hơn nữa, tại sao phải nói xin lỗi? Là vì cô ấy chăng?”, Việt Xán lạnh

lùng, “Em không làm sai gì hết, nếu em có điểm yếu bị anh nắm được, anh
cũng sẽ không nể tình! Nếu đó là cô gái em từng yêu, anh cũng sẽ để em
tận mắt nhìn thấy anh lên giường với cô ta, chứ không phải chỉ nhìn thấy
anh hôn cô ta thôi đâu!”.

“…”

Việt Tuyên hai môi động đậy, nhưng không nói ra lời.

“Rốt cuộc”, ánh mắt Việt Xán dồn ép, “Năm xưa chính anh đem điểm

yếu này kể cho em nghe, chuyện này không trách em, nếu trách thì trách
bản thân anh!”.

Ánh mắt băng lạnh đó, giống như kẻ thù không đợi trời chung với anh,

con tim Việt Tuyên mỗi lúc mỗi lạnh, đau đớn mỗi lúc mỗi tăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.