TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 270

anh, anh muốn gì, em đều cho anh. Em lùi mãi lùi mãi, anh lại cho rằng em
đang cố làm ra vẻ…”.

“…”

Việt Xán lạnh lùng ngước mắt.

“Anh muốn có Minh Mỹ, em liền đồng ý hủy hôn với cô ấy, nhưng

anh lại cho rằng em lùi để tiến, cố tình khiến cho ông nghi ngờ anh”, Việt
Tuyên vừa nói vẻ chán nản, vừa từ từ buông bàn tay nắm tay Việt Xán,
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ cho là em đang cố ý tranh giành Minh Mỹ
với anh”.

“Anh…”

Việt Tuyên khẽ hỏi:

“… Rốt cuộc anh muốn em phải làm thế nào?”

“Việt Tuyên, em cho anh là cái gì?”, Việt Xán cười gằn một tiếng, mắt

lạnh như băng, “Em tưởng vứt cho anh vài khúc xương là anh biến thành
con chó, cảm tạ đại ân đại đức của em sao? Nếu cái mà em gọi là làm bao
nhiêu việc cho anh, mục đích chỉ để khiến anh mềm lòng, khiến anh từ bỏ,
vậy thì anh khuyên em, hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi!”.

Đứng lên rồi đưa mắt cúi nhìn, Việt Xán nói trắng ra:

“Em biết rõ thứ anh muốn là gì! Muốn anh tha thứ cho em, đúng

không? Vậy thì hãy cho anh, cái anh thực sự muốn! Chứ không phải là
những lời nói đạo mạo, tỏ ra yếu đuối, khiến người khác mềm lòng, nhưng
sau lưng lại dùng những thủ đoạn bỉ ổi xấu xa!”

Ngây người trên xe lăn, sắc mặt Việt Tuyên trắng như tuyết, anh trầm

ngâm rất lâu, rất lâu, giọng khàn đặc nói: “Anh, em xin lỗi… cho dù bà ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.