TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 313

“Tuyên, Minh Mỹ không nói dối, nó sợ làm cháu đau lòng”, vỗ nhẹ

cánh tay Sâm Minh Mỹ, Tạ Hạc Phố thở dài, “Cô Diệp đúng là vừa rồi có
đến đây”.

“Anh đã tỉnh”, mắt ngấn lệ, Sâm Minh Mỹ hít sâu một hơi, nói, “Vậy

thì có lẽ anh đã nghe thấy, cô ta đánh em, còn dùng những lời lẽ hạ lưu
đáng sợ uy hiếp em ! Hơn nữa… hơn nữa cô ta là tù nhân trọng tội ! Chính
miệng cô ta đã thừa nhận !”.

Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhắm mắt.

“… Đó là trại quản giáo thiếu niên, không phải nhà tù…”, bên ngoài

trời vẫn đổ mưa, Việt Tuyên sắc mặt càng nhợt nhạt, “…Cho dù cô ấy… đã
từng làm sai chuyện gì… hồi đó cô ấy mới chỉ là một đứa trẻ…”.

“Nhưng cô ta giấu diếm chuyện đó !”, Sâm Minh Mỹ giọng đau khổ,

“Dùng lý lịch giả, cô ta chui vào Tạ gia, không có dã tâm thì là gì ? Tuyên,
anh đừng bị cô ta đánh lừa! Cô ta chỉ là kẻ khốn nạn, là loại đàn bà đê tiện
chỉ biết quyến rũ đàn ông, cô ta không chỉ quyến rũ anh mà còn đang định
quyến rũ Xán ! Tuyên, anh tỉnh lại đi được không ?”.

Ho từng cơn, Việt Tuyên liếc nhanh cô một cái.

Ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua đó giống như một làn tuyết mỏng mùa

đông, hình như không có ẩn ý gì, nhưng lại khiến Sâm Minh Mỹ cứng
người, đứng ngây ra, cảm giác cái lạnh buốt như thấm vào xương.

“Đừng nói những điều đó với người khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.