TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 363

“Anh có biết tại sao em lấy tên là ‘Diệp Anh’ không ?”, như đứa trẻ

nhỏ, cô nép vào người anh, “Thực ra, đó cũng không hẳn là tên giả, em sinh
ra lúc hai giờ đêm, mẹ em nói, đó là lúc trời tối nhất. Sau khi cha em qua
đời, mẹ em bị rối loạn thần kinh, bà ấy thường đánh em, oán hận em. Bà
bảo vì em nên cha mới chết, vì em là Dạ Anh, là đứa trẻ sinh ra trong đêm
đen tối nhất, là kẻ hủy diệt mọi thứ”.

“…”

Việt Tuyên cau mày, “Em không tin. Chẳng phải điềm dữ, lời nguyền

gì hết, chẳng qua là lừa bịp”, cô lặng lẽ cười, “Đến khi em giết kẻ đó, bị
đưa vào trại quản giáo, mẹ em vì chuyện đó cũng qua đời. Lúc mới vào trại,
em rất hận, rất hận, hận là lúc đó không đâm thêm mấy nhát nữa, tại sao kẻ
đó vẫn sống được. Sau khi ra khỏi trại, nhất định em phải đâm từng nhát,
từng nhát vào ngực kẻ đó, nhất định phải tận mắt nhìn kẻ đó chết, không
còn một hơi thở, mới rút dao ra khỏi ngực ông ta”.

Cảm nhận cơn chấn động của Việt Tuyên.

Trên gối trắng như tuyết, cô cười lặng lẽ, nhìn anh nói:

“Về sau, em nghĩ thông suốt rồi. Em không muốn ông ta chết như vậy,

em phải tự tay hủy hoại ông ta, em phải làm cho ông ta thân bại danh liệt,
em phải để cho ông ta sống, cho ông ta tận mắt nhìn thấy tất cả những gì
ông ta dùng thủ đoạn có được, sẽ mất dần từng tý, từng tý một.”

“A Anh, em không cần phải nói với anh những chuyện đó.”

Việt Tuyên nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của cô.

“Có người giúp em.”

Mi mắt rung rung, cô vẫn nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.