Trao tấm thiệp cho trợ lý.
Phan Đình Đình hít một hơi, ngồi vào ghế sofa màu đen, nụ cười biến
mất trên môi trở lại lạnh băng, kiêu sa. Mấy trợ lý đứng sau lưng, có người
đang chải lại tóc cho cô, có người báo cáo lịch làm việc trong ngày, có
người liên tục gọi điện thoại, họ tíu tít quanh cô, tôn sùng như nữ hoàng.
“Phan tiểu thư, xin mời uống nước.”
Một nhân viên cửa hiệu ân cần đưa đến cho Phan Đình Đình ly nước
chanh pha mật ong.
“Phan tiểu thư, tôi là Tracy – trợ lý thiết kế”, Tracy mỉm cười bẽn lẽn,
đi đến, “Rất vui được phục vụ cô”. Thấy Phan Đình Đình rẽ vào MK, Tracy
phấn khởi, lập tức chạy ra đón, nhưng bị Diệp tiểu thư ngăn lại, đến giờ
mới cho cô ra.
“Trợ lý thiết kế ?”
Phan Đình Đình liếc Tracy qua khóe mắt, nôn nóng hỏi:
“Vậy thiết kế chính ở đây là ai ? Là người có tên Diệp Anh phải không
? Gọi cô ta ra đây. Còn cành cao cành bổng nỗi gì, đâu phải là thương hiệu
gì ghê gớm, thủ đoạn làm cao của các người đừng có áp dụng đối với tôi.
Mau ! Gọi cô ta ra ! Nếu không, tôi đi đây !”
George thong thả bước đến.
“Diệp tiểu thư đang bận”, Tracy lo lắng nhìn về phía phòng thiết kế,
“… Có thể cô phải đợi hai mươi phút”.
“Sao ? Tôi phải đợi ư !”
Phan Đình Đình đột nhiên tức giận, bật dậy khỏi sofa, đi ra phía cửa,
vừa đi vừa nói: “Lại còn đỏng đảnh làm cao ! Nếu không phải do nhà tài