Trong những buổi tiệc tùng của giới thượng lưu cô từng vài lần nhìn
thấy Tống phu nhân, bà vốn là người tính cách nghiêm cẩn, dù trang phục
luôn rất đẹp và sang trọng, nhưng vẫn gây cảm giác hơi cứng khó gần. Còn
bộ lễ phục màu tím hôm nay khiến Tống phu nhân cơ hồ trở thành người
khác hẳn, trông bà không chỉ đẹp đoan trang mà còn có nét dịu dàng thân
thiện mơ hồ nào đó, càng làm tôn vẻ sang trọng vốn có. Còn bộ đầm lễ
phục màu vàng rực như tranh sơn mài của người đẹp họ Thiệu cũng gây
cho cô ấn tượng bất ngờ không kém, cô kinh ngạc nhận ra, quả thực bộ
trang phục đó đã tạo cho cô ta khí chất lãng mạn chưa từng có.
Kim đồng hồ nhích từng giây.
Cửa phòng thiết kế mở ra, Phan Đình Đình nghe tiếng động liền ngẩng
lên nhìn, thấy một cô gái trẻ vận một chiếc váy rộng màu trắng từ trong đi
ra, mái tóc dài đen mượt xõa xuống hai bên má, màu môi hơi nhạt, nước da
rất trắng nổi bật đôi mắt đen thẳm như nước đầm sâu gợi sóng trong đêm,
đẹp đến nỗi khiến Đình Đình bất giác ngây người.
“Phan tiểu thư !”, cô gái trẻ lơ đãng, gật đầu chào cô, không nói gì, chỉ
nhìn cô bằng đôi mắt đen bình thản. Đôi mắt đó thản nhiên ngắm cô từ đầu
xuống chân, từ chiếc váy dài ánh tuyết với rất nhiều nếp gấp trước ngực,
chiếc nơ trên cổ, chiếc kẹp tóc gắn thủy tinh lóng lánh, cặp kính đen đổi
màu, sợi dây chuyền trân châu, chiếc vòng tay to bản màu vàng, chiếc ví
màu hoa đào, đến đôi giầy hồng cao gót dưới chân, tất cả đều bị ánh mắt cô
gái trẻ quan sát một cách khắt khe, Đình Đình bỗng cảm giác như ngồi trên
bàn chông, bất giác ưỡn thẳng lưng.
“Xin mời đứng lên !”
Cô gái trẻ nói.
Phan Đình Đình do dự một lát miễn cưỡng đứng dậy. Cô ta đi đến
trước mặt cô, nét mặt không biểu cảm, tự tay tháo chiếc kẹp có gắn những