trợ lạy lục cầu xin, các vị tưởng tôi sẽ đến cửa hiệu này sao ? Chính các vị
cầu xin, nhờ vả, muốn tôi mặc trang phục của các vị xuất hiện trên thảm đỏ,
lại còn bày trò làm cao !”.
“Phan tiểu thư, Phan tiểu thư xin dừng bước !”
Tracy hốt hoảng, thấy Phan Đình Đình sắp ra khỏi cửa hiệu, mắt luống
cuống, cầu cứu George.
“Tống phu nhân và Thiệu tiểu thư cũng vậy, không phải chúng tôi cố ý
làm mất thời gian của cô”, George lên tiếng, “Khi Tống phu nhân lần đầu
tiên đến đây, đúng lúc Diệp tiểu thư vừa bắt tay vào vẽ thiết kế, Tống phu
nhân cũng phải chờ gần một tiếng”.
Sắc mặt Phan Đình Đình liên tục thay đổi.
“Diệp tiểu thư thường nói, cảm xúc thiết kế là vô cùng quan trọng, chỉ
có tôn trọng cảm xúc, hoàn toàn không để bị phân tâm bởi ngoại cảnh mới
có thể sáng tạo nên những bộ thời trang thích hợp nhất với từng khách
hàng. Tất cả trang phục do MK thiết kế đều được khách hàng sử dụng trong
những dịp quan trọng nhất, khách hàng không quan tâm có phải chờ đợi
hay không, chỉ quan tâm sản phẩm có đẹp nhất hay không.”
George mỉm cười giải thích.
Phan Đình Đình trợn mắt nhìn anh ta.
Do dự một hồi, lại quay về ngồi trên ghế sofa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Phan Đình Đình bỗng nhớ tới hình ảnh Tống phu nhân và người đẹp
họ Thiệu cô vừa gặp ở đây.