Đeo cặp kính đen, cô liếc mắt vào trong, trong đó ngoài một cô nhân
viên còn có một chàng trai trẻ, cánh mũi, môi, tai đều đeo khuyên và mấy
quý bà, người đẹp họ đang bận trao đổi ghi chép gì đó, không ai biết cô đi
qua. Ngẩng cao đầu, Phan Đình Đình lạnh lùng hừ một tiếng rồi cùng mấy
trợ lý đi xa dần.
Chiều muộn.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chan hòa khắp phòng, hình dạng
bộ lễ phục đã hiện ra, Diệp Anh vẽ lên những vị trí thích hợp, sau đó bắt
đầu gắn những vụn thủy tinh lên đó. Diệp Anh phụ trách phần ngực, Tracy
phụ trách phần vạt. Ngẩng đầu thấy Tracy rụt đầu rụt cổ chăm chú theo dõi
động tác của Diệp Anh, sau đó lặng lẽ gắn từng hạt thủy tinh, Diệp Anh
mỉm cười tiếp tục công việc.
Buổi tối vài ngày sau.
Sau khi những thợ thêu cao cấp làm việc liền mấy ngày, phần thêu trên
bộ lễ phục đã hoàn tất, tay vuốt ve những đường thêu tinh xảo, Sâm Minh
Mỹ vô cùng hài lòng, khi nhìn thấy bộ lễ phục. Những hạt thủy tinh và trân
châu đã đính xong, cả bộ lễ phục sáng rực lung linh khiến bất kỳ ai chỉ nhìn
một lần cũng khó quên, Liêu Tu và Quỳnh An cũng nhìn nhau mỉm cười.
Sáng sớm.
Hai mắt Tracy đỏ mọng sau một đêm thức trắng, đính xong hạt thủy
tinh cuối cùng vào góc váy, lại cùng Diệp Anh thận trọng mặc cho ma nơ
canh. Nhìn bộ lễ phục đã hoàn tất, Tracy sửng sốt há miệng một hồi lâu
mới như tỉnh giấc mơ, ngơ ngẩn nhìn Diệp Anh bên cạnh ánh mắt lạ lẫm
như lần đầu thấy cô. Ngắm bộ lễ phục loang loáng trong ánh nắng sớm,
Diệp Anh lặng lẽ mỉm cười.
Để Tracy về trước, cô thu dọn qua loa phòng thiết kế. Thức trắng một
đêm, lúc này tinh thần lại hoàn toàn tỉnh táo, cô tắt đèn, khép cửa phòng