TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 441

“Quyến rũ…”, khuôn mặt Việt Xán không chút biểu cảm nhắc lại lời

cô.

“Anh đã yêu Sâm Minh Mỹ đến mức có thể vì cô ta đi quyến rũ người

đàn bà khác, còn Sâm Minh Mỹ cũng dốc lòng tin vào tình yêu của anh
dành cho cô ta như vậy, tin rằng, anh sẽ thực sự không động lòng trước
Phan Đình Đình.” Siết chặt nụ hoa trên tay, có chút gì đó cười không nổi,
Diệp Anh thở dài yếu ớt, “Anh thật sự rất thích, rất thích Sâm Minh Mỹ,
đúng không?”

Trong căn nhà kính.

Những nụ tường vi đỏ tươi âm thầm chờ đợi khoảnh khắc bừng nở.

“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.”

Việt Xán nhướng mày, trả lời cô.

“Soạt” gai nhọn trên nụ hoa lại một lần nữa đâm vào ngón tay Diệp

Anh, trong nháy mắt một giọt máu chảy ra. Có vẻ lại đâm vào cùng một
chỗ, cô đau tới mức hơi chau mày, trái tim cũng như thắt lại, khác với lần
trước, lần này gai nhọn đâm sâu vào thịt. “Xán, anh việc gì phải thế.” Ấn
đầu ngón tay, nhìn từng giọt máu chảy ra, Diệp Anh cười gượng gạo, nói:
“Tôi không tin anh thích cô ta. Anh biết rõ là tôi hận cha cô ta, tôi hận là
không thể xé nát cha cô ta ra! Biết rõ tôi hận cô ta và cha cô ta, sao anh có
thể thích cô ta cơ chứ?”.

“Tôi với cô thì có quan hệ gì?”, thoáng chút tàn khốc nơi khóe miệng,

Việt Xán nhìn cô mỉa mai: “Cô nghĩ quá nhiều rồi đấy, Diệp Anh. Cô thật
sự cho rằng, nếu tôi còn nhớ đến cô, nếu tôi còn quyến luyến quá khứ giữa
tôi và cô, mà trong thời gian sáu năm tôi không đi thăm cô lấy một lần, sau
khi cô ra ngoài cũng không một lần liên lạc với cô sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.