TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 443

Đột nhiên đứng bật dậy, Diệp Anh trân trân nhìn anh, sâu thẳm trong

đôi mắt cô có ngọn lửa u tối như ma trơi đang đốt cháy rừng rực, chậm rãi
nói với anh từng câu:

“Rất tốt. Cảm ơn anh đã cho tôi biết những điều này, để cuối cùng tôi

có thể thôi không còn ảo tưởng, để tôi có thể hoàn toàn tỉnh táo tiến hành
những việc tôi vốn do dự trước đây!” Cô nắm chặt nụ hoa đỏ tươi trong
lòng bàn tay, nỗi đau sâu sắc càng làm môi cô thêm nhợt nhạt, ánh mắt đã
có chút điên dại, quay lưng bước đi một cách kiên định.

“Đủ rồi, những mánh khóe này của cô có thể dừng lại được rồi đấy!”

Giọng âm trầm mà tức giận, Việt Xán túm lấy tay phải cô, nhìn bàn

tay cô bị gai nhọn tường vi đâm chi chít. Nghiến răng kèn kẹt, anh vừa
phẫn nộ vừa khinh miệt, nói: “Cô cho rằng trò khổ nhục kế trẻ con này có
tác dụng với tôi sao?! Người đàn bà tự phụ, cô dựa vào đâu để chắc chắn
rằng tôi vẫn còn thích cô, không nỡ nhìn cô đau, không nỡ nhìn cô khổ?!”.

“Từ lúc gặp lại cô, hết lần này đến lần khác, lúc thì ám chỉ, lúc thì thể

hiện rõ, cô không hề hận tôi, cô vẫn còn tình cảm với tôi, cô ghen tuông khi
tôi và Minh Mỹ yêu nhau!”

Việt Xán khinh miệt, chế giễu, càng nắm chặt bàn tay bị thương của cô

như cố ý làm cô đau thêm.

“Cô giở đủ trò, cho rằng tôi sẽ mắc lừa? Sao cô có thể không hận tôi,

là tôi khiến cô phải vào trại cải tạo sáu năm! Nếu có người hại tôi như vậy,
tôi sẽ chỉ mong người đó chết đi! Sao có thể vẫn còn có thứ tình cảm nhảm
nhí là ‘thích’ được cơ chứ! Đóa tường vi nhỏ bé của tôi, cô của sáu năm
trước băng giá, sắc bén đến độ toàn thân đầy gai nhọn, lẽ nào sáu năm sau,
cô lại giống như được ánh sáng của Chúa soi sáng, trong lòng chan chứa
tình yêu và sự tha thứ đối với tôi, kẻ đã từng làm hại cô?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.