“Tôi qua lại với cô, chẳng qua là vì còn chút thương hại cô thôi. Cô lại
được đằng chân lân đằng đầu, muốn làm tổn thương Minh Mỹ, muốn lợi
dụng quá khứ giữa tôi và cô để uy hiếp tôi, phá hoại tình cảm giữa tôi và
Minh Mỹ.”
Anh cười mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng.
“Vì Minh Mỹ, tôi có thể khuyên Phan Đình Đình thay đổi quyết định,
có thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Tạ! Kể cả cô có kể những chuyện đã qua với
Minh Mỹ, cô cho rằng Minh Mỹ sẽ tin rằng hiện giờ tôi vẫn còn tình cảm
với cô sao? Diệp Anh, cô tự tin quá đấy, sáu năm trước, tôi còn quá trẻ,
chưa hiểu về tình yêu, thấy cô mang vẻ đẹp băng giá nên muốn chinh phục,
sau sáu năm, có loại đàn bà nào mà tôi chưa từng gặp cơ chứ! Cô là cái thá
gì?”
“Nói hay lắm.” Đầu ngón tay đau như bị kim châm, máu khô dần,
Diệp Anh mặt trắng bệch, đôi mắt u tối nhìn anh chằm chằm, giọng não nề:
“Đáng lẽ anh nên nói thế này với tôi sớm hơn, chứ không phải là nói những
lời giả dối, nào là tốt cho tôi, nào là muốn tôi từ bỏ việc báo thù, sống một
cuộc sống hạnh phúc! Đáng lẽ anh nên để tôi sớm bỏ cuộc! Sáu năm tròn,
trong trại cải tạo, nếu tôi bỏ cuộc, là có thể để mặc họ giày xéo tôi, chà đạp
tôi, và tôi đã không phải chịu nhiều đau khổ vô ích như thế!”.
Giọng cô u ám lạnh lùng.
“Xán, tôi đã tìm rất nhiều lí do để bao biện cho anh. Đêm đó có lẽ anh
bị tai nạn, có lẽ anh bị bệnh nặng, có lẽ anh vướng bận việc gì đó. Tôi đã
đợi chính miệng anh nói với tôi! Anh nên sớm nói với tôi những điều này
mới đúng! Nói rằng, anh chẳng có lý do gì hết, nói rằng anh đã hối hận, nói
rằng sau này anh sẽ có vô số đàn bà, chẳng cần dính vào đứa phiền phức
như tôi!”