“…”
Tròng mắt Việt Xán đột ngột co lại.
“Có cần phải giả bộ thế không?” Cô cười nhạo, nói: “Lúc ở Pháp, anh
tạo ra vụ tai nạn xe hơi, làm Việt Tuyên bị thương nặng, làm tôi suýt chút
nữa chết cùng. Lần này lại trực tiếp rat ay với tôi. Đại thiếu gia, muốn một
người chết, có rất nhiều cách, anh việc gì phải chọn mỗi cách gây tai nạn ô
tô?”.
Nét mặt vô cảm, giọng anh ngù ngờ:
“… Cô nghĩ đó là tôi?”
“Có phải anh làm hay không, trong lòng anh biết rõ! Tôi có nghĩ là do
anh làm hay không, anh sẽ bận tâm sao? Việt Xán, để tôi nói cho anh biết,
tôi sẽ không rời khỏi nhà họ Tạ, sẽ không từ bỏ bất cứ việc gì tôi muốn
làm! Muốn tôi cút khỏi đây, trừ phi anh giết tôi! Bằng không, cho dù có bắt
cóc tôi, chỉ cần tôi có thể chạy thoát, tôi vẫn sẽ quay trở lại đây!”
“Tất nhiên, anh không thể đích thân ra tay, có rất nhiều người sẽ đồng
ý phục vụ anh.” Khóe môi nhếch lên tự giễu, cô nói, “Tôi sẽ đợi”.
Căn nhà kính sáng rực.
Những nụ hoa đỏ tươi chi chít, những nụ hoa sắp nở lặng im chờ đợi
trong hơi ấm của căn nhà kính, có thể trong tích tắc sẽ nở bung như thác
hoa, cũng có thể chưa kịp nở đã tàn rụng. Việt Xán lặng lẽ, chăm chú nhìn
chúng.
Anh đã đợi ba đêm rồi.
Mỗi đêm, anh đều nghĩ đó sẽ là đêm đầu tiên chúng nở, nhưng đợi đến
tận bây giờ vẫn chưa nở.