TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 446

“Anh có biết tôi hận anh điều gì nhất không?”

Trước cửa nhà kính, giọng cô nhạt nhòa:

“Có lẽ anh đúng, có lẽ trong đáy lòng tôi chỉ có sự thù hận đối với

anh, có lẽ tình cảm của tôi đối với anh phức tạp đến mức bản thân tôi cũng
chẳng thể biện bạch rõ ràng. Nhưng điều mà tôi hận anh nhất chính là anh
không bằng lòng thử một lần.”

“Việt Xán, từ trước đến nay, người có lỗi với tôi là anh. Nếu trong

chuyện tình cảm, ngay cả dũng khí để nếm trải và giành giật cũng không
còn nữa, thì tất cả đều hoàn toàn chấm hết.”

***

Năm ngày sau.

Một chiếc máy bay quốc tế từ từ hạ cánh xuống sân bay nước Mỹ.

Phan Đình Đình đeo kính râm lớn, mặc đồ u màu hồng, dáng điệu kiều

diễm, bước vào phòng chờ trong vòng vây bảo vệ, người quản lý và các trợ
lý, các phóng viên truyền thông Trung Quốc cùng các nước khác đã đợi ở
đó từ lâu, vô số micro và máy quay, đèn flash liên tiếp không ngừng, làm
sáng bừng cả một vùng.

Trên màn hình ti vi, qua ống kính có thể nhìn thấy một trong những

trợ lý đứng sau Phan Đình Đình đang hết sức cẩn thận ôm một hôp lớn
đựng lễ phục, LOGO trên hộp là chữa Sâm theo phong cách thủy mặc.

“Nếu cô không yên tâm, tôi có thể đến giúp cô chỉnh lại bộ lễ phục”,

đứng trước rèm buông trong phòng suite của khách sạn xa hoa bậc nhất
Hollywood, Sâm Minh Mỹ mặt mày hớn hở nói với Phan Đình Đình ở đầu
dây bên kia, sau đó cười lớn, “Ha, ha, ha, dáng người cô đương nhiên vẫn
đẹp như vậy. Trong lễ trao giải ngày mai, những minh tinh phương Tây sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.