TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 478

chút. Tôi còn cần cô tiếp tục chơi với tôi, nhìn tôi làm thế nào tước đoạt tất
cả những thứ vốn thuộc về cô, từng thứ, từng thứ một!”

Giọng nói đáng sợ như ác quỷ, Sâm Minh Mỹ vừa sợ vừa tức, run rẩy

hét lên:

“Tại sao? Vì sao lại cố tình nhắm vào tôi! Rốt cuộc tôi đã làm gì để cô

hận tôi như vậy!”

“Rồi cô sẽ biết.” Ghê tởm thả Sâm Minh Mỹ ra, Diệp Anh lấy khăn

giấy trên bàn lau tay, nhởn nhơ ngồi vào chiếc ghế tròn, nho nhã nâng ly
với bóng người đang bước đi trên thảm cỏ về phía mình trong màn đêm. Cô
biết, tất cả những gì vừa xảy ra giữa cô và Sâm Minh Mỹ, người đó đều đã
nhìn thấy và nghe thấy hết.

“Xán!”

Như thể gặp được cứu tinh, Sâm Minh Mỹ òa khóc, lao nhanh về phía

Việt Xán, vừa dụi đầu vào ngực anh, vừa khóc đến nỗi toàn thân run rẩy:

“Con đàn bà kia, cô ta vừa mới thú nhận tất cả! Cô ta cố tình nhắm

đến em, cố tình chen chân vào dự án thời trang nữ cao cấp, cố tình cướp
mất Phan Đình Đình, cố tình đùa giỡn với tình cảm của Việt Tuyên! Anh
nghe thấy rồi đúng không, Xán, anh nghe thấy hết rồi đúng không?”

“Ừm, anh nghe thấy rồi.”

Dưới ánh trăng, đáy mắt lạnh lùng, sâu thẳm, Việt Xán vỗ về Sâm

Minh Mỹ vài câu lấy lệ, rồi giao Sâm Minh Mỹ đang khóc lóc ỉ ôi cho Tạ
Phong đưa đi, mặt nặng như chì, nói với Diệp Anh:

“Diệp tiểu thư, chúng ta cần nói chuyện một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.