TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 480

“Trong lòng anh, Sâm Minh Mỹ quan trọng thế sao? Tôi chỉ nói cô ta

có vài câu mà nhìn bộ dạng anh như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”

Khuôn mặt anh vẫn lạnh như băng.

Đáy mắt anh lạnh lùng, phức tạp, ánh mắt dán chặt vào cô, nặng trĩu

và tàn khốc. Cho dù bị cưỡng ép như vậy, nhưng cô vẫn giữ được nụ cười
tội nghiệp trên khóe môi, từng tế bào trên cơ thể lập tức trở nên cảnh giác
và sẵn sàng chiến đấu. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, dừng lại ở cổ tay đỏ
ran, đau rát của cô, sau đó, tròng mắt co lại, rồi chậm rãi dừng trên ngón tay
cô, nơi có viên kim cương đen đang nhấp nháy thứ ánh sáng lạnh lẽo.

“Đẹp không?” Tâm trạng chuyển biến, Diệp Anh nhanh chóng nở nụ

cười ngọt ngào, giơ tay phải lên, những ngón tay trái nhẹ nhàng xoay xoay
chiếc nhẫn đính hôn bằng kim cương đen, nói: “Tôi đã nói với Tuyên rằng,
nếu anh ấy tìm được chiếc nhẫn sáng hơn sao trời, tôi sẽ lấy anh ấy. Không
ngờ, trên thế gian này lại thực sự có viên kim cương đẹp nhường này”.
Trên ngón tay trắng muốt của cô, viên kim cương lấp lánh ánh sáng như
đêm đen, tựa như ngọn lửa thần bí mà mãnh liệt, lại giống như một luồng
sáng lạnh lẽo dưới đáy hồ sâu, với thứ ánh sáng u tối.

“Lấy cậu ấy?”, khuôn mặt vô cảm nhắc lại ba từ này, Việt Xán nhìn

viên kim cương đen láy như đôi mắt cô, khóe môi lạnh lùng nhếch lên
thành một đường gần như tàn nhẫn, nói: “Nếu như Việt Tuyên biết trái tim
cô đang yêu một người đàn ông khác, người mà lòng cô luôn nhớ nhung,
yêu sâu đậm và khó lòng quên được lại là một người đàn ông khác, cô cho
rằng cậu ấy vẫn bằng lòng lấy cô sao?”.

“Ồ?” Tròn mắt ngạc nhiên, Diệp Anh nhìn anh môt cách trong sáng và

vô tội, kinh ngạc hỏi: “Có một người đàn ông như thế sao? Sâu trong đáy
lòng tôi? Sao tôi không biết nhỉ? Là ai vậy?”.

Việt Xán không tức giận mà mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.