Ngồi xuống bên cạnh cô trên sô pha, anh nghiên người ghé sát vào cô.
Sự nam tính mạnh mẽ phút chốc bủa vây, theo phản xạ, cô ngả người về
sau. Anh như dã thú càng lấn tới, cô bị vây hãm giữa ghế sô pha và anh.
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng, như cười mà như không, nói:
“Vậy để tôi nhắc cho cô nhớ. Từ khi gặp nhau tại nhà họ Tạ, cô đã hết
lần này đến lần khác nghĩ cách dụ dỗ một ai đó, khi tỏ rõ, lúc ám chỉ rằng
cô vẫn còn yêu anh ta, cho dù anh ta đã từng làm những việc có lỗi với cô,
cô cũng không có cách nào thật sự quên được anh ta. Vài ngày trước, trong
một gian nhà kính trồng đầy hoa tường vi, cô đã nói với anh ta…”
“Anh có biết tôi hận anh nhất điều gì không?” Trước cửa căn nhà kính,
giọng cô lạnh lẽo vọng vào: “Có lẽ anh đúng, có lẽ tận sau trong đáy lòng
tôi chỉ có sự hận thù đối với anh, có thể tình cảm của tôi đối với anh phức
tạp đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không có cách nào hiểu rõ. Nhưng
điều mà tôi hận anh nhất chính là anh không chịu thử dù chỉ một lần”.
“Việt Xán, từ đầu đến cuối, anh mới là người có lỗi với tôi. Nếu trong
chuyện tình cảm, ngay cả dũng khí để nếm trải và giành giật cũng không
còn, thì tất cả đều sẽ hoàn toàn chấm hết.”
Nhắm chặt mắt, mọi lời nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, lồng ngực trào
lên cảm giác vừa chua chát vừa đau khổ như muốn phát vỡ, cuốn trôi con
đê mà anh ngày đêm đắp lên bằng từng lớp máu lạnh. Đúng thế, anh không
dám nếm trải, không có dũng khí để nếm trải và giành giật!
Cô chỉ đang lừa anh. Cô không thể vẫn còn yêu anh! Sau khi sự thất
hẹn của anh, hại mẹ cô qua đời, hại cô phải vào trại cải tạo, cô không thể
vẫn tiếp tục yêu anh! Trong đôi mắt cô chỉ có sự ngọt ngào giả tạo, đó là
thuốc độc được bọc trong đường mật. Có lẽ, anh không sợ chết bởi thuốc
độc của cô, anh chỉ sợ, độc dược đen láy, chua chát đó sẽ xói mòn những
ngọt ngào quý báu nhất trong ký ức.