TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 482

Những giọt nước mưa từ chiếc ô đen nhỏ xuống, cô bước và tiệm bánh

mỳ, gương mặt nhợt nhạt, lành lạnh… Những đóa tường vi dại đỏ tươi
trong cơn mưa nhỏ… Mỗi tối anh đều ngồi trên con dốc phía đối diện, chờ
cô bước ra khỏi cổng trường… Nụ hôn cuồng nhiệt trong con ngõ sâu, say
đắm, quấn quýt, từng chùm pháo hoa nở bung trên nền trời đêm đẹp đẽ lạ
thường…

“Tôi đã nói gì với anh ta vậy?”

Ánh mắt ngây thơ vô tội như chú thỏ trắng nhỏ, cô nhìn Việt Xán, như

hoàn toàn không thấy vẻ mặt bỗng trở nên đau khổ và trầm lặng cùng giọng
nói nghẹn ngào của anh. Cô nhếch mép, vô tâm hững hờ, nụ cười ngọt
ngào:

“Nói tiếp đi, câu chuyện thật là hay.”

Nhìn cô chằm chằm, rất lâu, giọng Việt Xán khàn đặc: “Câu chuyện?

Được, đóa tường vi bé nhỏ của tôi, em thấy đây là một câu chuyện chân
thực hay bịa đặt?”.

“Hỏi tôi sao?”, cô cười khẩy, “Chắc là bịa đặt, anh chỉ kể để mua vui

cho tôi thôi, đúng không?”.

“Bịa đặt…” Việt Xán lẩm bẩm một cách thờ ơ, sắc mặt nhợt đi.

“Vừa nghe đã biết bịa đặt”, cô không nhịn được cười ra nước mắt, “Bị

người đó lừa dối, bị người đó làm tổn thương, lại vẫn không thể quên được,
vẫn yêu người đó, hử, có kẻ ngốc mới tin”.

“…” Đáy mắt băng giá chết lặng, Việt Xán đờ đẫn nói: “Được lắm,

cuối cùng cô cũng thừa nhận, những lời nói đó đều là giả dối, nói ra để lừa
gạt người khác…”.

“Không phải anh sớm đã cho là vậy sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.