Giãy giụa trên ghế sô pha, tức giận đến mức hai má đỏ bừng, cô ngửa
mặt nhìn anh trừng trừng, đôi mắt u tối, gằn giọng phẫn nộ:
“Lừa anh thì sao? Không lừa anh thì sao?!”
“Đại thiếu gia thân mến, trên thế gian này không phải chỉ có mình
anh! Anh trên cao vời vợi, anh không đồng ý giúp tôi, đương nhiên sẽ có
người khác bằng lòng giúp đỡ tôi! Anh xem thường tôi quá, anh tưởng tôi
không có anh thì không sống được sao?! Đêm nay, tôi có thể đính hôn với
Việt Tuyên thì ngày mai tôi cũng có thể lấy anh ấy! Tôi muốn lợi dụng Tạ
thị như thế nào, muốn chèn ép Sâm Minh Mỹ ra sao, chỉ cần tôi muốn làm
gì thì sẽ làm như vậy! Còn anh, Tạ đại thiếu gia, anh không quản được tôi
đâu!”
“Cô…”
Nghe cô tuôn ra một tràng, đáy lòng Việt Xán như bị hàng nghìn hàng
vạn con ngựa gào thét, giày xéo, đau đến mức hơi thở cũng trở nên khó
khăn. Anh hận là không thể bóp chết cô, không thể cắn nát miệng cô! Anh
biết, cô đang lừa anh, giống như đang dụ dỗ Việt Tuyên, cô chỉ muốn dụ dỗ
và lợi dụng cậu ấy. Có điều, biết rõ những điều này, nhưng chung quy anh
vẫn có một chút ảo tưởng, một chút thiết tha mong chờ và hi vọng, giống
như trong hang sâu tối tăm vạn trượng nhìn thấy một tia sáng mờ ảo xa vời
nơi cửa hang.
“Đồ đàn bà độc ác này…”
Đôi tay run rẩy, đáy mắt Việt Xán trở nên điên cuồng, sự căm hận
trong lòng khiến anh định buông tay, để cô đi! Không bao giờ muốn gặp lại
cô! Không bao giờ cho cô làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh nữa!
Nhưng, sự căm hận và nỗi đau tận sâu trong đáy lòng lại khiến anh mạnh
tay, mạnh tay hơn nữa. Bàn tay anh nổi đầy gân xanh, đôi vai cô sao mà
yếu đuối đến thế.