TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 483

Diệp Anh cười nhạt, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp, áp chặt của anh.

Đúng lúc cô gần thoát ra được, bàn tay anh lạnh buốt túm chặt lấy cô.

“Bịch”, anh lôi mạnh cô, rồi lại ra sức kéo cô ngã xuống chiếc ghế!

“Á…”

Cô rên rỉ vì đau, sắc mặt tái nhợt. Đôi vai cô bị ấn mạnh, xương bả vai

bị hai tay anh ghì chặt, đau đớn như thể muốn vỡ vụn. Đột nhiên trong lòng
dấy lên chút sợ hãi, cô thấy anh đang nhìn xuống, gương mặt nhợt nhạt hơn
mặt cô gấp vạn lần.

Hơi thở gấp gáp, anh lạnh lùng phẫn nộ, nhìn sát vào mặt cô, gương

mặt hiện rõ nỗi đau khó lòng che giấu, anh nghiến răng nghiến lợi:

“Cô đang lừa dối tôi… đúng không… từ đầu đến cuối, tất cả đều là lừa

dối!”

Nỗi sợ hãi khi bị người khác ghì chặt đó, thứ sức mạnh thô bạo, chèn

ép mang tính đàn ông đó, khiến những hình ảnh đáng sợ, tăm tối của thời
niên thiếu tức khắc hiện về trong tâm trí cô! Không kiềm chế nổi, cơ thể trở
nên run rẩy, toàn thân như bị từng lớp, từng lớp băng gạc quấn chặt, đầu óc
như vỡ tung ra, cô gào lên với anh:

“Nhưng anh cũng đâu có bị lừa, đúng không?!”

“Là anh nói với tôi rằng, anh sớm đã quên tôi là ai! Người mà anh

quan tâm chỉ có Sâm Minh Mỹ, anh bảo tôi đừng hòng lấy những chuyện
đã qua trong quá khứ để trói buộc anh, anh bảo tôi đừng có mơ tưởng hão
huyền! Vì Sâm Minh Mỹ, hết lần này đến lần khác anh cảnh cáo tôi, ngăn
cản tôi, phá hoại tôi! Việt Xán, bây giờ tôi đã đính hôn với Việt Tuyên, anh
lại đến và nghi ngờ vớ vẩn về những lời tôi nói trước kia có phải là lừa dối
anh hay không?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.