TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 561

“Tôi làm sao mà biết được?”, Diệp Anh cười khẩy, “Việt Xán, từ đầu

đến cuối anh luôn coi tôi là một con ngốc, coi tôi là kẻ đần độn! Anh tưởng
rằng anh giết Sâm Lạc Lãng giúp tôi là tôi phải cảm động đến rơi nước mắt,
cảm ơn đại ân đại đức của anh hay sao?! Cho dù tôi đã nói với anh, tôi phải
đích thân trả thù, tôi phải tận mắt chứng kiến Sâm Lạc Lãng từng bước
từng bước hết đời, tôi phải tận tay lấy dao đâm thẳng vào ngực Sâm Lạc
Lãng, anh vẫn coi tôi là đứa trẻ không có đầu óc! Anh tự ý quá đấy! Tự cho
mình là đúng quá mức rồi đấy.”

“Diệp Anh!”

Nắm chặt đôi vai cô, Việt Xán nói khẽ:

“Dù nói thế nào đi chăng nữa, Sâm Lạc Lãng cũng đã chết rồi, mối thù

của em đã được báo rồi! Em phải hiểu rằng, anh biết hắn đã từng làm gì
em, anh cũng căm hận hắn không kém gì em! Ngay từ trước khi em ra khỏi
trại cải tạo, toàn bộ kế hoạch báo thù của anh đã tiến hành rồi! Anh không
biết rằng em sẽ quay về trước mặt anh, anh không biết em cũng có kế
hoạch của mình!”

Ngừng một chút, Việt Xán lắc đầu: “Không, dù có biết sớm đi chăng

nữa, anh cũng không muốn em nhúng tay vào! Em đã phải trải qua quá
nhiều bất hạnh, anh chỉ hi vọng, con đường tương lai của em sẽ không còn
tăm tối, nhuốm máu triền miên nữa.”

“Không muốn tôi nhúng tay vào? Anh thay tôi báo thù? Thế nên, mối

thù của tôi đã được báo rồi sao? Đơn giản thế ư?” Diệp Anh lạnh lùng nói,
mỉm cười một cách kì quái, “Đơn giản thế thôi sao? Sáu năm nay, tôi đêm
đêm trằn trọc, giấc ngủ chẳng lành, chỉ đơn giản như vậy là tôi có thể hoàn
toàn hài lòng, tất cả có thể kết thúc rồi sao?”.

Giọng cô càng lúc càng lạnh băng: “Anh có biết Sâm Lạc Lãng đã

từng làm những gì không? Hắn đã ăn cắp bản thiết kế của cha tôi, cướp mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.