“Ưm.”
Đau khổ tột cùng, Việt Xán dùng đôi môi mình mạnh mẽ khóa chặt
khuôn miệng còn đang muốn nói tiếp của cô. Cô liều mình giãy giụa. tránh
bên phải né bên trái. Anh ghì chặt, dùng đôi môi run rẩy của mình bịt chặt
bất cứ khe hở nào có thể phát ra âm thanh trên miệng cô.
Anh không muốn nghĩ, không dám nghĩ, tuy đã sớm biết chân tướng
sự việc có thể sẽ thế này, nhưng sự việc lại được nói ra một cách trần trụi từ
miệng cô như thế lại là điều vô cùng tàn nhẫn! Nhưng, nếu chỉ mới nghe đã
khiến anh đau đớn đến mức khó lòng chịu đựng được thì những năm tháng
đó, những ngày tháng như thế, cô đã vượt qua bằng cách nào cơ chứ?!
Chất lỏng lạnh giá lăn dài trên mặt Diệp Anh
Nhưng cô biết mình không hề khóc.
Cô sớm đã không còn khóc lóc vì những điều này từ lâu.
Cuối cùng, dường như cũng bình tĩnh lại một chụt, Việt Xán lúng túng
quay đầu đi, không cho Diệp Anh nhìn thấy khuôn mặt mình. Trong đáy
lòng Diệp Anh dường như cũng lộ ra một hố sâu, từ từ cuốn trôi những căm
hận và hừng hực như lửa đốt đó.
“Trước khi gặp anh, tuy trong lòng tôi luôn giấu kín những căm hận
đối với Sâm Lạc Lãng, nhưng vẫn có thể sống và học tập một cách bình
thường”, Diệp Anh ngây ra tượng gỗ, khép mắt lại, nhớ về lần đầu tiên gặp
anh trong cơn mưa, dưới rạng tường vi đỏ tươi đó, “Nhưng tôi đã gặp anh.
Anh giống như ngọn lửa, bùng cháy mạnh mẽ, kiêu ngạo, nhất quyết bước
vào thế giới của tôi. Anh đã khiến những điều mà tôi vốn dĩ có thể chịu
đựng được trở thành không thể.”
Việt Xán ôm chặt lấy cô.