TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 572

Mẹ anh có lẽ đã không chết…

Buổi tối hôm đó có lẽ đã bị nguyền rủa. Tuy anh chưa có bao giờ tin

vào những điều này. Hút một điếu thuốc, khói vấn vít, cuộn bay không tan
trong màn đêm, Việt Xán mím môi, đầy chua chát.

***

Trong màn đêm tối mò, cánh cửa phòng thiết kế của Diệp Anh khép

hờ, ngăn kéo bàn mở ra hết sức cẩn thận, bên trong ngắn kéo là xấp bản
thiết kế mà cô vừa hoàn thành!

Xấp bản vẽ bị lấy ra lật giở.

Người đó như thể rất kinh ngạc.

Sau đó, người đó đặt bản thiết kế vào máy phô tô, ánh sáng trong máy

phô tô hắt ra.

***

Sáng hôm sau,

Sâm Minh Mỹ nhìn chằm chằm xấp bản vẽ trước mặt, những ngón tay

hơi run, rồi một lần nữa xem từng trang, từng trang một cách khó khắn. Nét
mặt cô vô cùng khó coi, cơ thể cũng bất giác run rẩy, cho dù có đánh giá
khắt khe đến đâu, bản thiết kế này của Diệp Anh vẫn xuất sắc hơn tác phẩm
của cô mấy bậc!

Cảm hứng về ren trắng của cô giống như món đồ chơi trẻ con trước

mặt Diệp Anh. Tiu nghỉu ném bỏ bản thiết kế trong tây, Sâm Minh Mỹ tự
cười nhạo. Đó không phải đồ chơi trẻ con, mà là thứ “công chúa nhỏ” mặc
chơi khi chưa tròn mười tuổi.

Sự căm hận dần dần xâm chiếm cơ thể cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.