TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 583

có chuyển biến tốt, cô hi vọng sức khỏe anh có thể được duy trì như vậy và
không có bất cứ điều gì phá hoại.

Việt Xán trừng mắt nhìn cô, rất lâu, đột nhiên nở nụ cười mỉa mai, như

thể nản lòng khoái chí: “Yên tâm, Việt Tuyên của cô là người sắt, chẳng có
gì hủy hoại được cậu ta, chẳng ai có thể làm khó cậu ta. Chỉ có tôi mới là
kẻ ngốc”.

***

Sau đó vài ngày.

Trong nhà kính không còn thấy bóng dáng ai đó nữa, Việt Xán hình

như cũng không quay về nhà họ Tạ. Sâm Minh Mỹ cũng không đến nữa.
Tất cả dường như đều yên ả một cách bất thường, yên ả đến độ gần như kì
quái. Mưa rả rích liên tiếp mấy ngày liền, bầu trời lúc nào cũng u ám, nặng
trĩu, lòng Diệp Anh cũng nặng nề như thể bị cái gì đó đè nén, bức bối đến
ngột ngạt.

Đêm tối, Diệp Anh đã say giấc.

Tiếng mưa bên ngoài vẫn rả rích, cô ngủ mơ màng, tiếng mưa phảng

phất đưa cô quay về vườn hoa trung tâm rât nhiều năm trước. Những bông
tường vi đỏ tươi, nở rộ trong màn mưa, những hạt mưa lăn tròn trên chiếc ô
màu đen, trong khóm tường vi đỏ tươi như máu có một cậu bé đang say
giấc. Cách một màn mưa mù như sương khói, cô hoảng hốt đứng nhìn cậu
bé, không tiến lên trước, để mặc cơ thể cậu bé bị từng lớp, từng tầng mưa
thấm đẫm. Càng lúc càng ướt sũng, cậu bé đang say giấc, co ro, lạnh lẽo,
lập cập, cơ thể ngấm mưa, dần trở nên trắng bệch, từng tấc từng tấc một,
trong suốt đến mức như đang dần tan biến…

Đôi mắt đột nhiên mở to.

Diệp Anh thở gấp gáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.