khổ, rồi mới thưởng cho người ta một món quà. Nếu như có thể lựa chọn,
em không muốn trải qua những điều đau khổ đó. Nhưng gặp được anh, em
rất vui”.
“…”
Bàn tay trên vai cô ngưng lại, hơi thở của Việt Tuyên dường như cũng
ngưng lại, lúc lâu sau, anh đặt lên đầu cô một nụ hôn.
Nhưng cô lại không hài lòng.
Vào một đêm mưa thế này, trong lòng cô dường như có thứ tình cảm
viên mãn đang sôi sục. Cô với tay kéo anh nằm xuống trên chiếc gối trắng
tinh, nhẹ nhàng hôn anh, càng hôn càng nồng nàn, càng mãnh liệt. Hơi thở
hai người trở nên gấp gáp, mưa bên ngoài cũng càng lúc càng dày. Việt
Tuyên xoay người đè lên cô, cơ thể hơi nhợt nhạt nhưng dong dỏng, đẹp đẽ.
Trong một đêm như thế này, cơ thể ấy gợi cảm khó cưỡng như thế đang tỏa
hương, khiến cô càng lúc càng kích động.
“Để anh.”
Anh nhìn cô âu yếm rồi hôn lên đôi môi cô.
“Tuyên!”
Toàn thân cô run lên, ôm anh thật chặt. Cô giao trọn mình cho anh. Cơ
thể anh hơi lạnh, như cánh hoa dành dàn trắng muốt, mát lạnh ngày hè. Cô
phải ôm lấy anh, quấn lấy anh thật chặt, thật chặt, hơi nóng mãnh liệt mới
khiến anh không thể tan biến. Cô yêu người đàn ông này, đúng vậy, giây
phút này, cô bằng lòng thừa nhận, cô yêu người đàn ông này, cô bằng lòng
lấy anh, cô hi vọng có thể thể hiện khía cạnh tốt đẹp nhất của bản thân
trước mặt anh, cô bằng lòng chung sống với anh, cô yêu sự ấm áp, hạnh
phúc mà anh mang đến cho cô, cô cũng hi vọng mình có thể đem lại hạnh
phúc và ấm áp cho anh.