TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 593

ngoài nhà kính, mưa vẫn to như trút nước, nắm chặt áo khoác và chiếc ô mà
cô vốn định đưa cho anh, cô thẫn thờ nhìn bóng Việt Tuyên phút chốc
khuất dần trong màn mưa lạnh giá.

“Nghe thấy rồi sao?”, gạt từng cánh hoa tường vi trắng đang nở rộ,

một bàn tay đàn ông màu nâu kéo cô ra khỏi khóm lá. “Hiểu chưa?” Dò xét
gương mặt thẫn thờ, trắng bệch của cô, Việt Xán gần như nhếch mép nở nụ
cười tàn nhẫn, ngón tay chậm rãi xoa nhẹ lên gò má cô, nói: “Đây mới là
Việt Tuyên. Đây mới thực sự là Việt Tuyên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.