TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 599

cười nói, “Có lần, anh lén đưa cậu ta đi bar, dạy cậu ta cách theo đuổi con
gái ra sao. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Việt Tuyên chẳng hề thích thú gì với việc
anh đưa cậu ta đi làm những điều này. Nhưng cậu ta chẳng bao giờ từ chối
anh. Lần đi bar đó, cậu ta rất ngượng ngùng, lúng túng bỏ chạy. Ăn gà rán
vỉa hè, lại có gió lạnh, cậu ta bệnh hơn một tháng. Nhưng chỉ cần một cuộc
gọi của anh, cậu ta sẽ đến giống như…”

Ánh mắt Việt Xán dần trở nên trống rỗng.

“… Giống như cậu ta là đứa em trai ngoan ngoãn, nghe lời nhất trên

thế gian này, còn anh, đứa con hoang không rõ gốc gác, lại là người anh trai
mà cậu ta sùng bái, kính trọng tận trong tim. Cậu ta nhìn có vẻ đơn thuần,
lương thiện… hiền lành như vậy…”

Nước trong bồn lạnh dần.

Cầm chiếc khăn tắm trong tay, Việt Xán tiếp tục lau tóc cho cô một

cách máy móc, ánh mắt càng lúc càng trống rỗng, như thể nhìn xuyên qua
cô, xa xăm hướng về quãng thời gian rất lâu, rất lâu trước đây. Quãng thời
gian đó dường như đã từng là quãng thời gian rực rỡ, đẹp đẽ, hạnh phúc
khiến người ta chỉ thở khe khẽ. “… Cho nên, khi chúng ta quyết định bỏ
trốn, khi anh định đưa em, cha anh, mẹ anh cùng rời khỏi nơi này, anh cảm
thấy vô cùng có lỗi với cậu ta.”

Hồi ức dừng lại ở đây.

Sau đó.

Sáng sớm ngày hôm ấy, trước khi rời đi.

Hẹn nhau trên con dốc trong rừng cây, nơi anh thường đợi cô tan học

mỗi tối, không khí mờ mịt hơi nước trắng, cuối cùng anh cũng nói với đứa
em trai đang ngồi xe lăn, anh không muốn ra đi mà không nói lời từ biệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.