TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 66

“Diệp tiểu thư.”

Giọng nói hòa nhã dễ nghe, Tạ Phố chìa bàn tay về phía cô, Diệp Anh

hơi do dự, cũng chìa tay nắm tay anh ta.

Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp Tạ Phố.

Tạ Phố dáng cao, dung mạo tú nhã, đẹp như tranh vẽ, trông tựa văn

nhân trong sách cổ, gặp một lần khó quên. Chỉ có điều, những lần trước, do
bên ngoài có quá nhiều việc nên mỗi lần Tạ Phố gặp Nhị thiếu gia chỉ đáo
qua một lát rồi lại vội vàng đi, hoàn toàn không để ý đến cô.

“Từ nay về sau, vẫn phải phiền cô tiếp tục chuyên tâm chăm sóc Nhị

thiếu gia.”

Tạ Phố khẽ lắc tay cô, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đáy mắt

rất sâu, ánh lên cái nhìn phức tạp.

“Vâng, tôi hiểu.”

Ngẩng đầu nhìn anh ta, Diệp Anh không thể đoán được, là do ảo giác

của cô, hay là hai chữ “chuyên tâm” được anh ta nhấn mạnh.

Tạ Phố lại mỉm cười với cô.

Bước ra ngoài.

Trong căn phòng tĩnh mịch, Diệp Anh cau mày không nghĩ về Tạ Phố

nữa, cô bước nhẹ trở lại bên giường bệnh, thấy Việt Tuyên vẫn mệt mỏi
nhắm mắt, sắc mặt xanh xao, môi trắng nhợt hòa lẫn với màu gối. Lần nào
cũng vậy, anh gắng chịu đựng đau đớn, tập trung tinh thần lắng nghe và xử
lý công việc của tập đoàn, nhưng khi Tạ Bình và Tạ Phố vừa đi khỏi, mọi
sức lực trong cơ thể anh dường như cũng bị lấy đi hết.

“Anh ăn một chút nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.