TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 67

Biết Việt Tuyên vẫn chưa ngủ, Diệp Anh lấy chiếc bình giữ nhiệt ở

đầu giường, mở nắp, mùi súp gà thơm phức bay ra, khiến người ta thèm
nhỏ nước miếng.

“Vừa nói nhiều như vậy, tiêu hao bao nhiêu năng lượng nên bồi bổ

một chút mới được.” Cô điều chỉnh chốt giường, nâng nửa người anh cao
lên một chút, sau đó cô múc một thìa canh gà, thổi cho nguội, mỉm cười
nói: “Anh không thích ăn đồ có dầu mỡ, em đã bảo bác Đổng vớt hết mỡ
trong canh đi rồi, rất thanh đạm, cũng rất thơm, anh nếm thử xem?”.

Chiếc thìa kề bên môi Việt Tuyên.

Anh vẫn thờ ơ nhắm mắt.

“Thử một chút, đi!”, cô cười, hàng lông mày cong cong, “Món canh

gà này là bí quyết gia truyền của em đấy”.

Hàng mi từ từ nâng lên.

Việt Tuyên nhìn cô, mặt không cảm xúc.

“Khi còn nhỏ em bị ốm, cũng không muốn ăn thứ gì”, cô lại thổi một

thìa canh, thận trọng bón cho anh, “Ba lại hầm canh gà cho em, mấy quả
táo tàu, vài vị thuốc đông y, hầm trong mấy giờ, sau đó hớt bỏ hết mỡ, vậy
là em húp soạt một cái hết cả một bát to”.

Từng thìa, từng thìa.

Cô bón hết cho anh một bát nhỏ.

“Ồ, vậy là cũng khá rồi.”

Hài lòng đặt bát xuống, Diệp Anh ấn chuông cạnh giường, gần như

ngay lập tức, có tiếng trả lời của cô giúp việc đứng ngoài cửa, cô vào phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.