TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 670

Toàn hội trường nín thở vì anh!

Việt Tuyên.

Trên con đường dẫn đến sân khấu tăm tối.

Nhìn Việt Tuyên và Sâm Minh Mỹ như đôi tiên đồng ngọc nữ trên sân

khấu huy hoàng, rực rỡ, gương mặt Diệp Anh không hề có bất cứ biểu cảm
nào. Bên tai lại một lần nữa nghe thấy tiếng vỗ tay rào rào, ánh đèn quá rực
rỡ, thậm chí có chút chói mắt, cô khép hờ mắt, trong đầu hiện lên từng cảnh
tưởng, chòi nghỉ chân trong khu vườn xinh đẹp nở đầy tường vi trắng,
những khóm tường vi lớn bên ngoài cửa sổ.

Cô gái bé nhỏ năm nào dùng cành cây vẽ nên từng bông tường vi trên

nền đất dưới ánh trăng. Hừ. Cô lặng lẽ nhếch môi. Trong chùm sáng rực rỡ
trên sân khấu, cô nhìn thấy Sâm Minh Mỹ yêu kiều ngồi xuống trước xe lăn
của Việt Tuyên, chiếc váy đuôi cá dài màu cam thướt than phía sau. Cô
tặng Việt Tuyên một bó hoa hồng trắng lớn, đôi mắt ngấn lệ, tiếng nói phát
ra từ micro run rẩy vì hạnh phúc:

“Tuyên, xin anh đón nhận sự cảm kích của em đối với anh.”

“Shit!”

Bên dưới khán đài, George cười mỉa mai:

“Cảm ơn mà tặng hoa hồng trắng sao? Chọn sai hoa rồi!”

Trong chùm sáng trên sàn catwalk, Việt Tuyên đón lấy bó hoa hồng

trắng. Tiếng reo hò vang khắp hội trường, Sâm Minh Mỹ hạnh phúc đến
mức gần như khóc nấc lên. Sau đó lấy khăn giấy lau đi giọt lệ nơi khóe
mắt, Sâm Minh Mỹ đứng dậy, cầm micro, thâm tình nhìn xuống phía dưới
khán đài, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.