TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 677

Đêm đó, gương mặt anh êm đềm trong giấc ngủ. Bên ngoài là màn

đêm u tối, nhưng trong lòng cô lại là một biển hoa mùa xuân tươi đẹp đang
tưng bừng nở rộ.

Như thể một đĩa nhạc cổ điểm bị lạc kim, rồi nhanh chóng trở về

đường đi ban đầu, Phan Đình Đình chưa kịp hồi lại thì tiếng nhạc từ xao
xuyến đã quay trở về giai điệu lộng lẫy mà trầm lắng. Người mẫu thứ chín
bước ra sân khấu, trên người mặc bộ áo liền quần bằng voan mỏng màu
đen, làn da dưới lớp vải mỏng thoắt ẩn thoắt hiện, cuốn hút gợi cảm. Hơi
thở rung động, yêu đương hoàn toàn tan biến, tựa hồ sắc đẹp và sự quyến rũ
chỉ là vũ khí của cô, còn cô chẳng hề bận tâm.

Tiếng nhạc được đẩy lên cao trào! Trong rừng sáng chói lòa, người

mẫu cuối cùng đã bước lên sàn diễn như một nữ hoàng! Bóng loáng như tơ
lụa, lại cứng cáp như vải thô, màu đen tựa như màn đêm u tối, người mẫu
khoác trên mình chiếc áo choàng đen, đuôi áo choàng kéo dài trên sàn hai
mét, kim cương đính đầy trên áo như vô số vì sao trên nền trời đêm, nhấp
nháy, sáng bừng, lấp lánh, mờ ảo. Cô cầm thanh quyền trượng, đầu đội
vương miện hình ngôi sao, nhưng trên mặt lại mang một mặt nạ màu đen,
chỉ để lộ đôi môi tươi đẹp!

Trong ánh sáng huy hoàng.

Nét đẹp đó.

Thật sự khiến người ta run rẩy!

Toàn hội trường gần như nín thở theo dõi.

Chính giữa hàng ghế đầu tiên, Việt Xán bạnh quai hàm, ánh mắt dán

chặt lên sân khấu. Trong bóng tối phía xa, Sâm Minh Mỹ đẩy xe lăn cho
Việt Tuyên, xem màn trình diễn tác phẩm dự thi của Diệp Anh dường như
rất ngắn nhưng lại dài đằng đẵng, nét mặt biến sắc mấy lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.