TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 97

“Nhận ra rồi thì sao?”

Quay mặt lại nhìn anh ta, hàng mi dài như chiếc bàn chải lông vũ, con

ngươi đen thẳm, cô nói khẽ:

“Vả lại, bằng ấy năm rồi, anh vẫn có thể nhận ra em, Việt Xán thiếu

gia, em rất cảm động.”

Vòng tay càng xiết chặt!

Diệp Anh đau tái mặt.

“Tại sao em có thể ở đây?” Giọng nói trầm trầm, u uẩn, vòng tay nóng

ấm, Việt Xán nhìn cô đăm đăm, tay vẫn ôm riết cô, “Tại sao tên em lại là
‘Diệp Anh’? Có phải em đến đây là để tìm anh? Nhưng tại sao lại ở bên
Việt Tuyên?”. Anh tưởng rằng anh đã quên được cô, chuyện ngày xưa chỉ
là thoảng qua tựa phù vân của một thời thơ trẻ và anh cũng không còn là
cậu thiếu niên hổn hển ghì chặt cô bên khóm tường vi ngày nào nữa.

Quãng thời gian sáu năm, trái tim anh đã trở nên rắn lạnh.

Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô qua ảnh chụp điện thoại,

cho dù vẻ ngoài của cô đã có chút đổi thay, nhưng anh vẫn nhận ra.

Cô ấy đã trở lại.

Nỗi đau rợp đất kín trời, mối hận chất chứa, ngút ngàn, anh đã khiến

cô rơi vào vực thẳm, từ đó chính anh cũng neo lại ở nơi đen tối nhất của
vực thẳm ấy.

“Em đến là để tìm anh.”

Cơ thể mềm mại dựa vào ngực Việt Xán, gương mặt xinh đẹp, đau đáu

nhìn anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.