TƯỜNG VI ĐÊM ĐẦU TIÊN - Trang 98

“Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi giờ, mỗi phút em đều nhớ anh.

Chỉ có điều, bây giờ anh như áng mây xa vời tận tầng không, đâu phải
người bình thường để em có thể tùy ý nương dựa, em đành tiếp cận Nhị
thiếu gia trước, để chờ cơ hội đến bên anh.”

Việt Xán chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt bất chợt thất thần, nhưng chỉ thoáng qua, anh cười khẽ mấy

tiếng, ánh mắt lại trở nên sắc lạnh. Anh từ từ áp lại gần như mang theo mối
họa nguy hiểm, hôn lên má cô. Sống lưng cô đột nhiên cứng đờ, vẫn đứng
im, vẫn đau đáu nhìn anh với ánh mắt da diết, như chan chứa tình cảm êm
đềm.

“Bây giờ anh đang hoài nghi, phải chăng anh đã nhận nhầm người”, in

môi lên má cô rất lâu, Việt Xán gần như thì thầm, “Nhiệt tình như vậy,
nhưng lại đang nói dối, vậy làm sao có thể biết anh là bông tường vi bé nhỏ
nhưng đầy gai?”.

Gió đêm se lạnh.

Cô khẽ cười, không né tránh, cũng không nói lại, cơ hồ bất luận anh

làm gì, cô cũng nghe theo. Ôm tấm thân mát rượi, mềm mại của cô, bờ vai
tuyệt đẹp đang hiện lên trước mặt Việt Xán, trên làn da trắng sữa, vết cắn
cũ của một người khác vẫn mờ mờ in dấu. Anh nhìn vết cắn đó, trong mắt
như có ngọn lửa bỗng bùng cháy.

Đẩy mạnh cô ra!

Việt Xán bước đến trước bụi tường vi dại, ngón tay khẽ vuốt những

cánh hoa đỏ thẫm, trong giọng nói chứa đựng sự tàn nhẫn, cố gắng kiềm
chế:

“Em định làm gì, anh biết rất rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.