TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 127

- George ạ, anh khác hẳn trước. Đầu anh ngẩng cao, anh ăn nói và

có những cử chỉ của một con người khác.

George hãnh diện nói dõng dạc:

- Bởi vì tôi là một người tự do. Lần cuối cùng tôi đã phải gọi một

người bằng "ông chủ." Bây giờ tôi tự do!

- Anh phải cẩn thận! Có thể bị bắt đấy.

- Thưa ngài Wilson, ở dưới mồ thì mọi người đều tự do và bình

đẳng, nếu phải đến nước ấy.

- Anh táo bạo quá, làm tôi mất cả hồn vía. Sao anh lại dám vào cái

quán gần nhất thế này?

- Chính vì táo bạo, cũng chính vì quán này gần, nên không ai có

thể ngờ rằng tôi dám làm như vậy. Người ta đi tìm bắt tôi ở rất xa kia.
Cả ngài đấy, ngài cũng không nhận ra tôi. Tên chủ của anh Jim không
ở vùng này. Ở đây, không ai biết anh ấy. Vả lại, người ta cũng đã thôi
tìm kiếm rồi. Còn tôi, tôi không nghĩ rằng bảng nhận dạng có thể làm
cho người ta nhận ra được tôi.

- Nhưng còn cái dấu trên bàn tay?

George rút chiếc găng tay ra, chỉ một vết thương chưa kín hẳn

miệng. Anh khinh bỉ nói:

- Đây là món quà tiễn biệt của ngài Harris. Cách đây nửa tháng,

ông ta nhất định tặng cho tôi, vì theo lời ông ta, ông ta tin rằng tôi sẽ
bỏ trốn. Thật có vẻ hấp dẫn, phải không ạ? Anh chàng thanh niên nói
đùa như vậy và đeo găng tay.

- Cứ nghĩ đến nguy hiểm của anh, máu tôi như cóng lại!

- Thưa ngài Wilson, máu tôi đã đông lại từ bao nhiêu năm nay rồi.

Bây giờ, máu tôi nó sôi lên.

George nghỉ một lát, rồi nói tiếp:

- Lúc nãy, tôi thấy ngài đã nhận ra tôi, tôi thấy cần thiết phải nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.