TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 128

chuyện với ngài, con mắt ngạc nhiên của ngài có thể làm tôi bị lộ.
Sáng sớm mai tôi đi trước khi mặt tròi mọc. Chiều mai tôi mong được
đến Ohio yên ổn. Tôi sẽ đi ban ngày, dừng lại ở những khách sạn lớn
nhất, tôi sẽ ăn ở những bàn khách sang trọng nhất. Thôi, xin chào
ngài. Nếu ngài được tin tôi bị bắt, tức là tôi đã chết.

George đứng thẳng, kiêu hãnh, giơ tay ra bắt tay ông già; ông thân

mật nắm chặt bàn tay, vội vã rời căn phòng, tay ôm cái ô. Lúc ông
khép cửa lại thì George vội vàng chạy theo ra:

- Thưa ngài Wilson, xin nói với ngài một điều nữa...

Ông già trở vào. George có vẻ do dự, rồi ngẩng cao đầu, anh nói

to:

- Thưa ngài, từ trước, đối với tôi bao giờ ngài cũng tỏ ra là một

người sùng đạo. Tôi muốn xin ngài giúp cho một việc cuối cùng.

- George, anh cứ nói đi.

- Lời ngài nói rất đúng, quả là tôi đang gặp một sự nguy hiểm ghê

gớm.

Anh vừa thở vừa cố gắng nói thêm:

- Nếu tôi chết đi, sẽ chẳng có một người nào phải đau khổ; chẳng

một người nào, chỉ trừ người vợ tội nghiệp của tôi. Mong ngài đưa
tới cho vợ tôi chiếc trâm này. Đó là vật kỉ niệm mà người vợ thân yêu
của tôi tặng tôi... Xin ngài đưa lại cho vợ tôi và bảo rằng tôi đã yêu cô
ấy đến ngày cuối cùng... Có được không ạ? Ngài có nhận giúp tôi việc
này không? Xin ngài nói đi! - George năn nỉ nhắc lại.

Ông Wilson cầm lấy chiếc trâm, ướt đầm nước mắt, giọng run run

đáp:

- Được, được, con ạ.

- Xin ngài nói thêm với vợ tôi... Đó là nguyện vọng cuối cùng của

tôi. Dù bà chủ nhà vợ tôi có tốt, dù vợ tôi có thiết tha đến gia đình ấy,
cái đó không cần; người nô lệ bao giờ cũng chết trong cực nhục. Xin
ngài bảo với vợ tôi phải nuôi con trở thành người tự do, để sau này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.