TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 180

Đ

17

CON NGƯỜI CÓ TỰ DO TỰ BẢO VỆ

ã chiều tà, căn nhà của những người Quaker khá nhộn nhịp.
Bà Rachel Halliday thong thả chuẩn bị thức ăn cho những
người sẽ ra đi ngay tối nay. Bóng đã ngả dài về phương đông.
Mặt trời đỏ ối phía chân trời, rọi chiếu vào căn buồng ngủ

của George, anh đang đặt con ngồi lòng, tay nắm chặt tay vợ. Hai vợ
chồng có vẻ lo âu, trang nghiêm; trên khuôn mặt còn có những vệt
nước mắt. George nói:

- Eliza ạ, anh biết em nói đúng. Em là một người đàn bà tốt, tốt

hơn anh nhiều; anh sẽ cố gắng sống sao cho xứng đáng là một người
tự do, và ngoan đạo. Anh hứa với em là sẽ quên quá khứ, từ bỏ mọi ý
nghĩ chua cay, đọc kinh, và tự rèn luyện trở thành người tốt.

Eliza hứa:

- Khi nào sang tới Canada, em sẽ giúp đỡ anh. Em may vá khéo,

em lại học được cách giặt và là áo quần vải mỏng; hai vợ chồng chúng
mình có thể kiếm ăn kha khá được.

- Tất nhiên thế rồi, chúng mình phải kiếm ăn và nuôi con. Eliza ạ,

giá ai cũng hiểu hạnh phúc của một người cảm thấy rằng vợ mình và
con mình thuộc về mình nhỉ! Anh thường lấy làm lạ khi thấy có
những người có được hạnh phúc ấy, lại cứ tự gây cho mình hàng trăm
điều lo ngại khác. Anh thì anh cảm thấy rất khỏe, và rất giàu, mặc dù
chúng mình chỉ có hai bàn tay trắng. Trước đây, suốt đời anh, anh
làm việc đầu tắt mặt tối, mà chẳng có một đồng xu dính túi, không
cửa không nhà, không một miếng đất cắm dùi. Chỉ cần người ta để
cho anh yên thân thôi, anh cũng đã bằng lòng rồi, anh còn sẽ biết ơn
nữa. Anh sẽ làm việc, anh sẽ gửi tiền về đủ cho em và con tiêu. Còn
lão chủ cũ của anh, lão đã lời gấp hàng trăm lần số tiền lão chi tiêu
cho anh. Anh chẳng nợ nần gì lão ta hết.

Eliza bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.