TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 227

M

20

TOPSY

ột buổi sáng, cô Ophelia đang làm việc nhà, thì nghe tiếng
Augustine gọi từ dưới cầu thang:

- Chị Ophelia, có cái này hay lắm.

Cô Ophelia, kim chỉ còn cầm trong tay, chạy xuống hỏi:

- Cái gì thế cậu?

- Tôi mua cho chị con bé này đây. - Vừa nói, anh vừa chỉ một em

bé chừng tám, chín tuổi.

Con bé đen lạ lùng; hai con mắt tròn và lấp lánh như hai hòn

ngọc, liếc nhìn khắp phòng. Miệng nó hé mở, vì ngạc nhiên trước đồ
đạc kì diệu bày trong phòng khách của ông chủ mới, để lộ hai hàm
răng trắng tinh. Mớ tóc xoăn tết thành từng bím lởm chởm trên đầu.
Nét mặt nó vừa dịu dàng vừa sắc sảo, lại có vẻ trang nghiêm và ảo
não. Nó khoác độc một cái bao tải bẩn thỉu rách bươm, tay khoanh
trước ngực. Toàn thân con bé toát ra một cái gì dị ảo, trông nó như
thằng lùn trong truyện thần tiên. Cô Ophelia, sau này bảo là cô chưa
thấy cái gì thô lỗ đến thế, lúc đó quay lại phía Augustine:

- Mang cái của này đến đây làm gì thế cậu?

- Để chị bảo ban, dạy dỗ nó theo những nguyên tắc giáo dục của

chị. Tôi nghĩ con bé này là một loại trẻ con rất đặc biệt... Nào! Topsy...
- Anh vừa gọi nó vừa huýt sáo như gọi một con chó con. - Hát một bài
xem thử, rồi múa xem có giỏi không nào.

Đôi mắt u buồn của con bé bỗng ngời sáng, tinh ranh; nó ca một

bài dân ca châu Phi bằng một giọng trong trẻo. Chân và tay nó đập
nhịp; nó xoay người, đập hai đầu gối vào nhau. Đó là một điệu man
rợ, kì lạ. Thỉnh thoảng nó thốt lên một vài tiếng khàn khàn, từ cuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.