TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 234

xong thì cô Ophelia trông thấy cái ruy-băng:

- Con ranh! Mày ăn cắp cái này, hử?

Cô giật lấy dây ruy-băng; con bé thản nhiên như không. Nó nhìn

cái ruy-băng, với một vẻ ngây thơ kì lạ:

- Trời ơi, ruy-băng của bà đấy ạ? Sao nó lại giắt vào ống tay áo

cháu được?

- Topsy, ranh con, đừng leo lẻo cái mồm... Mày ăn cắp!

- Thưa bà, không phải, cháu xin thề! Bây giờ cháu mới trông thấy.

Cô Ophelia giận lắm:

- Topsy! Mày không biết nói dối là xấu lắm à?

- Thưa bà, cháu chẳng nói dối bao giờ. Cháu nói thật, cháu có nói

dối đâu.

- Topsy, nếu mày chối mãi, mày sẽ phải đòn.

Topsy mếu máo khóc:

- Thưa bà, thật đấy ạ, bà có đánh cháu suốt ngày, cháu cũng chỉ

biết nói thế. Cháu có trông thấy cái ấy bao giờ đâu, nó vướng vào tay
áo cháu đấy chứ. Chắc bà để trên giường, rồi nó mắc vào tay áo cháu.

Nó chối đây đẩy khiến cô Ophelia bực quá, lắc mạnh nó; thế là đôi

găng rơi tọt ra ngoài.

- Nào! Mày còn cãi là mày không lấy ruy-băng nữa đi!

Topsy có nhận có lấy đôi găng, nhưng nhất định không chịu nhận lấy
ruy-băng.

- Topsy này, nếu cháu thú nhận, cháu sẽ không bị đòn.

Được khuyến khích như vậy, Topsy thú nhận hết, nó vừa khóc

vừa nói nó rất hối hận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.