TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 249

Augustine nói vậy, nhưng lòng anh bối rối, rầu rĩ. Ngày nào anh

cũng nhìn kĩ Eva, luôn luôn tự bảo nó rất khỏe mạnh, trẻ con ho là
thường, chắc là nó đầy bụng như những trẻ khác, thế thôi. Nhưng,
anh quấn quýt với nó hơn trước; anh hay cho nó đi chơi xe ngựa với
anh hơn trước; cứ hai hoặc ba ngày, anh lại mang thuốc bổ về cho
con. Theo lời anh thì không phải con bé cần uống thuốc bổ, nhưng vì
thuốc bổ chẳng có hại gì.

Sự thật, điều làm cho anh lo âu, chính là vì con bé người lớn quá

sớm. Nó vẫn giữ vẻ hồn nhiên của tuổi thơ, nhưng nó thường thốt ra
từ đáy lòng những lời có ý nghĩa sâu xa, như do một nguồn linh cảm
nào. Những lúc ấy, anh thấy lòng se lại. Anh ôm con vào lòng, tưởng
như làm vậy có thể cứu được nó! Trời! Anh phải giữ lấy nó, không
bao giờ anh để nó đi mất.

Eva mang tất cả tâm hồn, trái tim mình để làm điều thiện. Nó vốn

là một đứa trẻ hiếu thảo; bây giờ ở Eva, có cái gì cảm động, dễ
thương, không ai không nhận thấy. Nó vẫn yêu Topsy và tất cả những
đứa trẻ da đen khác. Nhưng bây giờ nó thường chỉ xem chúng nó vui
đùa, chứ không tham gia trò chơi nữa. Có khi nó đứng hàng nửa giờ,
hay hơn nữa, để xem Topsy nhảy nhót. Nhưng bỗng nhiên, mặt nó
rầu rầu, mắt mờ đi, và nó nghĩ đến những chuyện xa xôi. Một hôm,
Eva hỏi mẹ:

- Tại sao chúng ta không dạy cho nô lệ biết đọc chữ hả mẹ?

- Con hỏi mới kì! Người ta có dạy bao giờ.

- Sao lại không dạy ạ?

- Bởi vì họ có biết đọc, cũng chẳng ích lợi gì; làm việc cũng chẳng

hơn; họ sinh ra là để làm việc, thế thôi.

- Thế nhưng họ cần đọc kinh Thánh mẹ ạ, để biết Chúa.

- Khi cần, thì họ nhờ người ta đọc hộ cũng được.

- Con tưởng ai cũng cần biết đọc kinh Thánh là hơn. Nhiều khi

cần đọc, lại không có ai ở đấy mà nhờ.

- Eva, con kì lạ quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.