TÚP LỀU BÁC TOM - Trang 340

Tại sao một món tóc vàng lại có thể làm một đứa tàn nhẫn, độc ác

như nó hoảng sợ như vậy? Muốn hiểu được điều này, phải quay trở
về quá khứ một chút.

Thằng Legree bây giờ phũ phàng, ngoan cố như vậy, nhưng ngày

bé, nó cũng có một người mẹ nâng niu nó trong lòng; nó đã nghe thấy
những lời cầu kinh, những bài Thánh ca... Ở vùng New Orleans xa xôi
kia, người mẹ đầy tình thương, người mẹ kiên nhẫn đã nuôi nấng đứa
con trai độc nhất của mình. Bố nó là một người nóng nảy mà bao
nhiêu tình thương của tấm lòng vàng của mẹ nó cũng không lay
chuyển nổi. Thằng Legree giống bố như đúc. Nó nghịch ngợm, khó
dạy, tàn ác; bỏ ngoài tai mọi lời mẹ khuyên bảo. Lúc còn rất trẻ, nó đã
đi biển để mong làm giàu, mỗi năm chỉ về qua nhà một lần. Người mẹ
cố hết sức khuyên nhủ để đứa con khỏi sa vào cuộc đời tội lỗi. Có lần,
tấm lòng đầy tình thương và những lời van xin của bà đã lay chuyển
được nó. Nhưng sau, sự thèm muốn và cuộc đời tội lỗi lại thắng nó,
lương tâm nó không chống nổi những cám dỗ xấu xa lôi cuốn. Nó
uống rượu, chửi càn, nó tàn ác hơn bao giờ hết. Một buổi tối, mẹ nó
tuyệt vọng, quỳ xuống trước mặt nó; nó đẩy mẹ ngã xuống bất tỉnh;
rồi thằng con bất hiếu bất tử ấy bỏ chạy ra chiếc tàu thủy đang chờ
nó.

Lần cuối cùng nó nhận được tin mẹ nó, là lúc nó đang cùng bạn

bè nhậu nhẹt. Người ta đưa cho nó một bức thư; nó mở ra: một mớ
tóc vàng óng lăn ra và cuốn lấy ngón tay nó. Bức thư báo tin mẹ nó đã
chết. Lúc sắp chết, mẹ nó tha thứ và cầu nguyện cho nó.

Legree đốt bức thư, đốt món tóc cháy xèo xèo trong ngọn lửa; nó

nhìn mà rùng mình nghĩ đến ngọn lửa vĩnh cửu. Nó tìm quên lãng
trong rượu, chè, trụy lạc. Nhiều khi đêm vắng, bắt buộc con người ta
phải tự hỏi lương tâm, nó bỗng thấy mẹ nó hiện lên, tái nhợt, đứng
trên đầu giường nó; nó cảm thấy món tóc dịu dàng cuốn quanh ngón
tay. Trán nó ướt đẫm mồ hôi lạnh toát. Nó khủng khiếp, vùng chạy ra
khỏi giường.

Legree vừa uống rượu vừa tự bảo:

- Mẹ kiếp! Thằng chó chết lấy cái của quý ấy ở đâu thế? Giá thử,

nó không giống hệt... ồ... thôi kệ! Mình tưởng đã quên rồi... Quên thế
cóc nào được! Trơ một thân một mình, phải gọi Emilyn lên mới
được. Con nỡm con, nó lại ghét mình! Mặc xác nó, bắt nó phải lên!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.