TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1203

thác xưa, hoặc được truyền di mệnh, lời ban còn văng vẳng bên tai, lòng
trung đâu đã đổi: Đất lăng chưa ráo, vua nhỏ nhờ ai. Nếu được chuyển
họa thành phúc, nhớ vua trước, giúp vua sau, cần vương nên việc, thì
không phụ mệnh tiên quân, Có lòng tất có thưởng, lấy sông núi chứng
minh. Nếu còn cố giữ thành trì cho giặc, do dự không theo đường chính,
ngu tối không đoán việc trước, thế tất chậm trễ là bị cực hình.

Cứ xem tình hình trước mắt sẽ biết thiên hạ về ai. (1)

1 Theo bản dịch của Hoàng Khôi, "Cổ văn" tập 11, Trung tâm học liệu Sài
Gòn, 1970, có thay một vài chữ.

Kính Nghiệp ngồi ở bên, vừa xem Tân Vương viết, vừa chảy nước mắt
khóc, mà vẫn theo dõi Tân Vương viết cho đến tận chữ cuối cùng, chén
rượu trong tay rơi vỡ lúc nào không biết, tay đập án mà thở than. Tân
Vương viết xong, vứt bút xuống đất chửi thề:
- Kẻ nào đọc bài hịch này mà không động tâm, thì đúng là loài cầm thú
vậy!
Mọi người xúm lại đọc một lần nữa, không ai là không rơi nước mắt. Ai có
thể ngờ rằng, chỉ với một bài hịch, mà chẳng khác gì một đạo luật trị nước
an dân, có thể làm cho người này đau xót, kẻ khác nước mắt ngắn dài,
người người than thở, ai nấy thương tâm. Kính Du cất tiếng:
- Lúc này không phải lúc khóc than, mà chính là lúc các ngài nên bàn bạc
xem phải hành động như thế nào!
Tất cả ngồi lại, Kính Nghiệp lên tiếng:
- Ngày mai xin tất cả các vị tới sớm, còn có mấy người bạn quen biết, cần
phải mời họ cùng bàn luận.
Họ Lạc họ Đường nghe lời ra về.

***

Lại nói chuyện lúc này Địch Nhân Kiệt làm tể tướng, xem xét số tù nhân
trong ngục chưa thành án, còn tới hơn tám trăm năm mươi người. Nhân
Kiệt mới dâng sớ kể tội Sách Nguyên Lễ dùng nhục hình tàn khốc tâu lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.