TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 1491

vài chữ).

Lại nói Huyền Tông vất vả lên đường vào Thục, xe rồng đi qua Tả Tạng,
rất nhiều binh lính vác các bao cỏ khô cùng lương thực đứng chờ. Huyền
Tông dừng xe hỏi nguyên cớ. Dương Quốc Trung tâu:
- Tả Tạng tích trữ lương thảo rất nhiều, trong lúc vội vàng thế này, không
thể nào mang đi hết được, chỉ sợ mai kia lọt vào tay quân giặc, ý thần định
đốt cho cháy hết, không cho giặc có cái dùng.
Huyền Tông buồn bã:
- Giặc tới nếu chẳng kiếm được gì, thì lại đến đi cướp của trăm họ, chi bằng
cứ để lại, đỡ khốn khổ cho dân.
Liền quát quân lính tránh ra, rồi xe rồng lại lên đường.
Qua khỏi cầu, Quốc Trung sai người đốt cầu, phòng quân giặc đuổi theo.
Huyền Tông thấy thế ngậm ngùi:
- Trăm họ đều đánh giặc, cần cầu để qua lại, sao nỡ tuyệt đường sống như
vậy?

Liền sai Cao Lực Sĩ dẫn binh lính dập tắt ngay cầu đang cháy. Người đời
sau cho rằng Huyền Tông trong lúc chạy nạn, còn làm được hai việc tốt đẹp
này, nên sau đó vẫn còn được quay về kinh đô Trường An, hưởng trọn tuổi
đời.

Chính là:
Lời ngay muôn việc dễ xuôi
Lòng người nhân khiến lòng trời đổi thay
Không quên dân bước hiểm nguy
Xui nên vận nước thêm dài thêm yên.

Huyền Tông đến cung Vọng Hiền ở Hàm Dương, bọn quan lại sở tại đã bỏ
trốn từ bao giờ, trời đã gần trưa, mà vẫn không có cơm để dâng ngự. Trăm
họ hoặc có người dâng bánh bao thô, hoặc mạch, hoặc đậu. Vương tôn
tranh nhau lấy tay bốc mà ăn, chẳng mấy chốc hết nhẵn. Huyền Tông lấy
vàng bạc trả ơn rất hậu, lại ban lời khen ngợi. Trăm họ khóc lóc ngắn dài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.