TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 270

ta nhất định chết ở đây.
Huệ Cập tức tối:
- Mặc cho mụ nói, mụ có chết cũng chẳng dọa được ta.

Rồi quát bọn tay chân đẩy Vương Lão Nương ra cửa. Bọn này đứa lôi đứa
đẩy, đứa đánh, đứa tát, lôi Vương Lão Nương ra khỏi cửa và lập tức đóng
chặt cửa lại. Huệ Cập vẫn còn say máu, lại kéo một đoàn côn quang ra phố
càn quét. Lúc này đã canh hai rồi. Cũng bởi Huệ Cập đã đến lúc tội ác chất
đầy, dâm ô dã man, đã đáng tội chết, nên lại mới tìm đến việc này, lúc này.
Đại phàm một miếng ăn, một ngụm uống, cũng còn là chuyện tiền định,
huống chi chuyện sinh tử lớn lao của người đời, trốn tránh sao được ý trời.
Chính là:

Tái ông xưa có lời.
Ai liệu được lòng trời
Họa phúc chẳng tìm cửa
Người tự rước lấy thôi! (1)

1 Sách: "Hoàn Nam tử": ông già ở gần cửa ải, mất ngựa, mọi người tiếc
thay. Ông lão nói: “Biết đâu đó chẳng là điều may mắn! . Vài ngày sau,
con ngựa cái ấy rủ được một con ngựa Hồ tốt về. Ai nấy ngỏ lời mừng. Ông
già chối: "Biết đâu đấy lại là điều họa!". Con trai duy nhất của ông lão
cưỡi ngựa Hồ ngã, què chân. Mọi người an ủi, ông già thản nhiên. "Biết
đâu đấy là phúc lớn". Giặc Hồ tràn vào, tất cả trai tráng phải ra chết trận.
Riêng con trai ông lão vẫn được sum họp với gia đình.

Lại nói anh em Thúc Bảo, dạo chơi khắp kinh thành cũng vừa vế đến đây,
thấy hàng trăm người đang xúm đen xúm đỏ, ai nấy mới cố lách vào xem,
thì thấy một bà già, đầu tóc đã bạc, đang nằm lăn lóc trên mặt đường, Bá
Đương hỏi người bên cạnh:
- Bà già này, có chuyện gì mà khóc giữa phố thế này?
Người này đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.