TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 305

một con cá vàng nhỏ nữa, Dượng Đế lại giao hẹn:
- Trẫm câu dược con thứ hai rồi. Thế là khanh nợ hai chén nhé!
Dương lại nâng cần lên lần nữa, vẫn chẳng thấy gì. Bọn cung nhân thấy thế,
bịt miệng mà cười. Dương mặt đã thấy sắc giận, giọng có vẻ tức tối:
- Loài chim sẻ thì biết sao được chí chim hồng. Xin cứ chờ lão thần trổ tài
câu rùa bể, câu kỳ được cá chép vàng. Để rồi bệ hạ uống một chén rượu
vạn năm có được không?

Dượng Đế thấy Dương nói những lời đầy vẻ huênh hoang, không còn giữ
được lễ vua tôi chút nào, trong lòng không vui, vứt cần câu xuống, sai rửa
tay, đứng dậy trở về hậu cung, lửa giận bày rõ ra mặt.
Tiêu Hậu đón vào, hỏi han:
- Bệ hạ cùng Dương Tố đang câu cá, sao lại có vẻ tức giận bỏ về đây?
Dượng Đế đáp:
- Không thể nào chịu được tên giặc già này nữa rồi, vừa kiêu ngạo, vừa vô
lễ, mười phần càn rỡ. Trẫm chỉ muốn gọi mấy nội thị giết quách y, mới bỏ
lòng căm tức này được.
Tiêu Hậu vội vàng khuyên can:
- Chuyện không thể thế được. Dương Tố là lão thần của tiên triều, lại vừa
có công lớn với bệ hạ. Hôm nay triệu vào ban yến mà lại giết, các quan tất
không phục. Huống chi Dương Tố vốn là dũng tướng, ở đây chỉ có mấy tên
nội thị, mấy đứa cung nhân, làm thế nào mà trấn áp nổi Dương Tố được.
Chẳng may việc không xong, cọp xổ khỏi chuồng, quyền binh trong tay,
giở thói ngang ngược, xã tắc rồi sẽ ra sao. Bệ hạ muốn trừ Dương Tố, cũng
phải tính toán cẩn thận, làm ngay ngày hôm nay đâu có xong.
Dượng Đế nghe xong gật gù:
- Hoàng hậu nói có lý lắm!

Rồi thay áo, lại quay lại hồ Thái Dịch như cũ. Dương vẫn đang ngồi dưới
bóng hàng liễu, dáng mặt quắc thước, đẹp lão, râu tóc bạc trắng một màu,
gió nhẹ khẽ thổi, vài sợi rung nhè nhẹ, ra dáng tiên phong đạo cốt. Dượng
Đế thấy thế, trong lòng lại càng ganh ghét, nhưng vẫn gượng vui vẻ hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.