TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 314

tay được, chứ không thể gọi là hảo hán được. Cách đây năm sáu dặm, có
một người họ Trình, tên gọi Giảo Kim, hiệu là Tri Tiết, vốn người ở Ban
Cưu điếm. Trước kia đã từng đi buôn muối lậu, kháng cự lại quan binh, bị
tội xung quân ở ải bắc, gặp buổi ân xá được tha về. Nếu được người này
đứng ra, thì mọi việc dễ như trở bàn tay.
Vưu Thông nói:
- Ta cũng đã nghe nói tới. Quý khách đã ai thấy mặt họ Trình này chưa?
Trang khách đáp:
- Chúng tôi cũng chỉ toàn tai nghe. Mắt quả chưa được thấy!
Vưu Thông vẫn để tâm lo lắng chuyện này, không ngờ lại gặp.
Hôm ấy có việc đi ra ngoài trang, trời lạnh, gió tây thổi mịt mù, cây lá
nghiêng ngả, Vưu Thông chợt thấy thèm rượu, bèn xuống ngựa, bước vào
quán. Ngồi vào bàn, vừa uống được chén trà nóng, đã thấy một chàng trai
trẻ cao lớn bước vào, trông ra diện mạo, quần áo người này, thì thấy:

Lông mày chổi rễ
Con mắt ốc nhồi
Mặt gồ ghề vô số nốt ruồi
Miệng khấp khểnh một hàng nanh lợn
Râu quai nón đỏ hoe dữ tợn
Tóc rễ tre sóng gợn rối tung
Thô kệch như thanh sắt vừa nung
Ngang ngạnh như tượng đồng mới đúc
Rồi ra mới biết tay cương trực
Chớ vội xem thường bậc trượng phu.

Chàng trai trẻ này áo quần rách nát, vai vác một bó củi lớn, vứt củi xuống
sân, ngồi vào ghế, dáng diệu đàng hoàng, gọi chủ quán mua rượu nóng
uống, có vẻ quen biết với chủ quán từ lâu. Vưu Thông chăm chú theo dõi,
thấy vẻ người khác thường, bèn nhân lúc không ai để ý, hỏi khẽ chủ quán:
- Người này tên họ là gì? Bác có quen biết anh ta chăng?
Tiểu Nhị đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.