TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 317

Kết giao chớ ngại câu bần phú
Chung thủy đừng quên nghĩa tử sinh.

Giảo Kim nói:
- Đi ra để buôn bán, cũng là điều tốt, nhưng tiểu đệ còn có mẹ già ở nhà,
không người coi sóc, làm thế nào được?
Vưu Thông đáp:
- Đã là huynh đệ, lệnh đường cũng chính là bá mẫu của tiểu huynh, lẽ
đương nhiên là phải đưa về đây phụng dưỡng. Chi bằng ngay đêm nay đưa
tới là tốt hơn cả!
Giảo Kim nói:
- Tiểu đệ đi bán củi, chẳng được đồng nào. Một hạt gạo cũng không nốt, về
gặp mẹ già, trời đã chiều tối, nói chuyện tới đây nữa, thì cũng thật khó
nghe.
Vưu Thông khuyên:
- Hiền đệ nói có lý lắm. Nhưng không có gì khó. Hôm nay hãy cầm về một
đỉnh bạc, coi như dùng để chi vào việc di chuyển chỗ ở, kiếm chén rượu
nhạt, nói chuyện với xóm giềng, nhất định bá mẫu sẽ bằng lòng ngay.
Giảo Kim ưng thuận:
- Nếu thế mới được, xin đem tiền ra đây!

Vưu Thông lấy ra một đỉnh bạc đưa cho Giảo Kim, Giảo Kim đỡ lấy bỏ
ngay vào ống tay áo, cũng chẳng cảm ơn. Vưu Thông sai bày cơm rượu.
Giáo Kim mười phần vui vẻ, uống thoải mái hết chén này đến chén khác,
không ngờ là rượu nhà nấu lấy, rất nặng, lại uống đến hàng chục chén lớn,
nên đã say mèm. Vưu Thông sợ Giảo Kim quá say, sáng mai tốt ngày, phải
còn lo liệu để lên đường buôn bán một chuyến xem sao. Giảo Kim đành
phải đứng dậy ra cửa, tuy đã say, nhưng vẫn còn nhớ tới đỉnh bạc, bỏ vào
ống tay áo, xem ra có vẻ nặng, trù trừ bước ra cổng lớn. Không ngờ ống tay
áo, tuy đã buộc, nhưng lại rách nát, nên khi giơ tay vái chào Vưu Thông lần
nữa, thì đỉnh bạc cũng theo chỗ rách mà rơi tọt xuống đất lúc nào cũng
không biết nữa. Trang khách có người trông thấy nhặt lấy, đưa trình Vưu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.