TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 454

- Đây chính là ý trời, chẳng phải yêu nghiệt gì đâu. Có chặt cũng chẳng có
ích gì. Bệ hạ nếu uy đức chưa đủ, thì hãy lấy cái uy đức của cái cây quý
này mà thêm vào cho đủ vậy.
Dượng Đế đáp:
- Hoàng hậu phân xử thật sáng suốt, nhưng hãy cùng trẫm tới xem dương
mai thì hơn.
Rồi không bắt chặt ngọc lý nữa, cùng với Tiêu Hậu và các phu nhân quay
sang viện Thần Quang xem dương mai.
Tiêu Hậu thấy dương mai cũng rất rạng rỡ, tuy vẫn không sánh nổi ngọc lý,
nhưng ít nhiều hiểu được tâm trạng cửa Dượng Đế, nên cũng lựa lời tâu:
- Dương mai hương thanh, sắc đẹp, hấp dẫn được chính khí của đất trời.
Ngọc lý chẳng qua chỉ được vẻ yêu kiều. Cứ theo như ý thiếp, thì dương
mai đáng được xếp trên ngọc lý.
Dượng Đế mới cười nói:
- Hoàng hậu thật có mắt nhìn hơn người.
Rồi sai bày lại tiệc rượu thưởng hoa, ai nấy cùng nâng chén mừng. Uống
được vài chén, nhưng rượu chẳng làm nên chuyện, trong lòng mọi người
đều không thư thái. Dượng Đế cũng thấy thế, nhìn chung quanh một hồi,
rồi đứng ngay dậy mà truyền:
- Cảnh xuân đẹp đẽ nhường nào, chỗ nào cũng như thơ như phú, sao lại
ngồi giữa gốc cây này mà uống rượu cho được!
Tiêu Hậu tiếp lời:
- Bệ hạ phán đúng quá. Chi bằng đến quách Ngũ Hồ mà ngồi vậy.
Dượng Đế lại tiếp:
- Ta ra hẳn Bắc Hải một chuyến, cho tầm mắt được mở rộng nhìn trời đất.
Chúng phu nhân nghe thế, liền sai nội giám cung nữ đưa mọi thứ lên
thuyền rồng, xong xuôi đâu đó, Dượng Đế cùng Tiêu Hậu, các phu nhân lên
thuyền. Thuyền liền rời bến ra Bắc Hải, trời trong, gió thuận, mây nước
một màu, so với cảnh trong viện thì khác hẳn.
Vườn ngự gió đông mượt
Thổi xuân đầy mặt ngời .
Rợp bờ hoa đỏ chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.