TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 556

Bụi mù mịt, chẳng buồn trông
Mày cong cong chếch, lệ ròng ròng sa.

Dượng Đế nghe đến mê mẩn tâm thần, chẳng còn biết trời đất gì nữa. Tai
nghiêng nghiêng như lắng nghe, như thức, như ngủ, như tỉnh, như mê,
nhưng vẫn thấy Tiêu Hậu cùng mọi người vừa nghe, vừa xem vừa sụt sùi
giọt đầy giọt vơi. Dượng Đế khẽ hỏi trống không:
- Tại sao các khanh lại khóc than thế? Nay chỉ mới xem cảnh giả còn như
vậy, nếu chẳng may gặp phải bước này, thì tấm thân sẽ còn ra sao nữa?
Tiêu Hậu đáp:
- Ngày trước chỉ mới Hầu Phi tử mất, mà đến nỗi bệ hạ còn xử chết cả đình
thần. Đừng nói là kẻ quốc sắc thiên hương, mà ngay cả đến cung nữ bình
thường, cũng không thể để rơi vào tay kẻ khác cho được
Dượng Đế xua tay:
- Thôi đừng nói nữa? Hãy nghe họ hát đã!
Giờ là khúc "Tiểu đào hồng"

Nhớ quê trong mộng mà thôi
Cửu trùng cũng chẳng đoái hoài nữa đâu!
Ngày mai ngựa tới trước lều
Thế thôi, hết thấy đất trời quê hương
Lòng tơ rối cung thương lỡ nhịp.
Ba sinh này duyên kiếp còn đâu
Cầu mong bình trị một câu
Bốn phương phẳng lặng dài lâu thái bình.

Cả trăm đàn tỳ bà đều nhất loạt nức nở ai oán; nghe chẳng khác nào gió
thổi qua bờm ngựa, cát vãi vào thanh la, để cuối cùng dồn dập vút lên cao
rồi tắt hẳn! Dượng Đế đứng lên, nói với Sa phu nhân:
- Quả là tài tình, quả là tài tình? Lấy văn từ của khúc này để kết thúc thì
quả là vượt xa khúc "Thanh dạ du” của trẫm. Lại càng thấy phu nhân thật
mẫn tiệp, tài tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.