TÙY ĐƯỜNG DIỄN NGHĨA - Trang 574

- Ngu Thế Nam chỉ trong phút chốc mà làm được bài tứ tuyệt này. Vừa mẫn
tiệp, vừa có ý, có tình vậy.
Bảo Nhi cười thưa:
- Nghĩa của bài thơ ra sao, tiện thiếp quả không hiểu. Nhưng trông chữ viết
thì thật là hàng hàng gấm thêu.
Dượng Đế lại cười, khẽ nói:
- Ngày mai, trẫm sẽ đem khanh thưởng cho Ngu ThếNam làm vợ bé, ý
khanh ra sao?
Bảo Nhi thấy nói thế, vội mặt ủ mày chau, lặng yên không đáp.
Dượng Đế đang còn định đùa Bảo Nhi nữa, bỗng thấy phía khóm tường vi
bên trái, nghe như có ai đang thổi tiêu. Dượng Đế bèn đứng dậy, lững thững
ra xem sao, loanh quanh một lúc, quay lại, không thấy Bảo Nhi đâu cả,
đang định cho người tìm, thì nghe ở phía Ái Liên đình phía tây, có tiếng la
hét.
- Có người nhảy xuống hồ!

Nguyên do Bảo Nhi giận mình trong một lúc lỡ ý, xem Ngu Thế
Nam thảo chiếu, để Dượng Đế nhận ra, muốn đem Bảo Nhi tặng Ngu Thế
Nam, chẳng phân biệt được lời đùa lời thật, tự giận mình, liền lặng lẽ đi ra,
nhảy xuống hồ, để may ra thanh minh cho tấm lòng của mình chăng?

Dượng Đế đi lại phía hiên tây của ái Liên đình, thấy một nội tướng ẩm từ
dưới hồ lên một cung nga, nhận ra Bảo Nhi, giật mình hoảng hốt. Bảo Nhi
mặt mày nhợt nhạt, hai mắt nhắm chặt, cả người đầm đìa những nước,
Dượng Đế vào đình, ngồi lên trên một bệ cao, gọi nội tướng khiêng Bảo
Nhi lại, hỏi nguyên do:
- Có phải vừa rồi Bảo Nhi ra hồ rửa tay, hay làm gì đó, rồi trượt chân ngã
xuống hồ không?
Một nội giám thưa:
- Vừa rồi kẻ hèn này ngẫu nhiên đi tới đây, thấy Viên Mỹ nhân mặt mày
đẫm lệ, chạy nhanh về phía hồ, nhảy xuống rõ ràng.
Dượng Đế cười hỏi Bảo Nhi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.