Cha và mẹ con bé không ai biết, và ghi nhận nó là con gái nuôi thì
Takichiro không có quyền - muốn vậy phải được sự đồng ý của người bố
người mẹ. Vậy thì ông ghi tên nó vào sổ gia phả với tư cách người thừa kế
vợ chồng Xada. Họ đặt tên con bé là Chieko.
Trong dân gian người ta cho rằng: một khi trong gia đình có đứa bé được
nhận làm con nuôi thì thế nào cả đứa con đẻ cũng sẽ chào đời. Song điều
như vậy đã không xảy ra với Xighe, và vợ chồng Xada dành toàn tâm toàn
ý nuôi dạy đứa con gái độc nhất. Nhiều năm qua rồi và họ hiểu rằng, ai là
cha mẹ đẻ đã vứt bỏ con bé, ngày càng ít làm họ băn khoăn. Thậm chí họ
cũng không rõ những người ấy còn sống không.
Bận ấy, việc dọn dẹp sau bữa tối không đòi hỏi nhiều thời gian, và
Chieko đã nhanh chóng làm một mình: thu nhặt những lá trúc dùng để bao
thứ bánh bột gạo với cá, rồi rửa bát đựng canh.
Sau đấy nàng lên gác, về phòng ngủ của mình và bắt đầu xem mấy cuốn
vựng tập phiên bản tranh của Paul Klee và Chagall mà cha đã mang theo
đến Xaga. Nàng thiếp đi lúc nào không biết nhưng chẳng mấy chốc đã giật
mình thức giấc vì tiếng thét của chính mình.
*
- Chieko, Chieko! Con làm sao thế? - Tiếng từ phòng bên cạnh vọng
sang. Chieko chưa kịp trả lời thì những tấm phuxuma đã mở ra và Xighe
bước vào. - Chắc là chiêm bao thấy mộng xấu nên con mới hét lên như thế.
- Xighe ngồi ghé xuống thường của Chieko và bật ngọn đèn ngủ ở đầu
giường.
Chieko nhổm dậy, vẫn còn bị ảnh hưởng của cơn ác mộng ban đêm:
- Ôi chao, người con đầm đìa mồ hôi đây này. - Xighe lấy chiếc khăn vải
xô ở chiếc bàn trang điểm nho nhỏ, bà lau trán, rồi lau ngực cho nàng. Cô
gái không cưỡng lại. Bộ ngực trẻ trung nõn nà kia sao đẹp thế, Xighe nghĩ.
- Con lau hai nách đi, - bà nói, chìa cái khăn ra.